Chương 193: Còn Không Mau Chạy
Ta cũng nghi ngờ năm đó cha hắn bắt chim ở nghĩa địa, không chỉ làm bị thương mỏ chim, còn làm thương cả đầu óc.
Rất nhanh, chúng ta đã xếp chồng lên nhau. Gà Ác đưa tay lên sờ, bỗng nhiên kích động nói:
"Ta sờ được cửa ra rồi!"
Ta chấn động, xem ra cũng khá may mắn!
Sau đó Gà Ác nhón chân lên liều mạng đẩy nắp giếng ra - bả vai ta vốn đã bị thương, hắn làm vậy khiến cả người ta đổ mồ hôi lạnh, không khỏi cắn răng hỏi:
"Được chưa?"
"Ngươi gấp cái gì..."
Gà Ác càng dùng sức đạp ta:
"Còn một chút nữa."
Cơn đau nhức này khiến trước mặt ta trắng xóa, đã sắp không kiên trì nổi nữa. Nhưng mà ta cũng không thể không biết xấu hổ mà lên tiếng được - công tử nhà nhân vật lớn kia một mình phải gánh hai người còn không nói gì, hơn nữa mọi người đều bị khỉ nước làm bị thương, sao ta có thể sợ hãi được.
Ông trời có mắt, đúng lúc này bả vai ta đã nhẹ hơn hẳn, ánh sao cũng chiếu từ phía trên xuống. Gà Ác đã đẩy được nắp giếng, đi lên rồi!
Ta lập tức hưng phấn hẳn lên, chỉ chờ Gà Ác thòng dây xuống.
Nhưng không ngờ Gà Ác vừa leo lên đã hét thảm một tiếng, giống như là...thấy được cái gì đó đáng sợ vậy.
Ta bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu hỏi hắn làm sao thế, nhưng phía trên lại không có chút động tĩnh nào cứ như chết vậy, chỉ có một cơn gió đêm phả xuống - mùi máu tanh.
Mọe nó, chắc chắn Gà Ác đã xảy ra chuyện!
Công tử nhà nhân vật lớn cũng nghe thấy, có chút cuống cuồng:
"Bên trên xảy ra chuyện gì rồi?"
Ta cũng muốn biết, nhưng miệng giếng cách ta tận một người, ta căn bản không với tới!
Mùi máu tanh càng ngày càng đậm!
Lúc này ta cũng cảm thấy hình như công tử nhà nhân vật lớn không đứng vững được nữa, lập tức thấp thỏm nói cố chờ chút nữa đi, nhưng đúng lúc này trên miệng giếng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt:
"Lý Bắc Đẩu, đừng đi ra ngoài..."
Tim ta như thắt lại - đó là giọng của Trình Tinh Hà!
Rốt cuộc bên ngoài làm sao vậy?
Ta siết tay chặt đến mức suýt nữa bật máu, hận không thể mọc cánh bay ra ngoài, nhưng đúng lúc này một cái dây thép lại thòng xuống.
Ta sửng sốt, lập tức túm lấy cái dây, mà công tử nhà nhân vật lớn kia cũng khẩn trương hẳn lên:
"Có phải...có bẫy hay không?"
Có bẫy ta cũng không sợ, kiểu gì ta cũng phải nhìn xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy ta liền bám lấy sợi dây leo lên.
Leo đến miệng giếng, ta chống tay nhổm người lên, lúc này bầu trời trên đỉnh đầu bỗng chốc tối sầm xuống, nhật thực đã bắt đầu.
Lúc quay mặt sang, ta thấy thủy dạ xoa kia đang quỳ gối trên người Trình Tinh Hà, một tay nâng lên, mười ngón tay lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, đang muốn moi tim của Trình Tinh Hà ra.
Mà Gà Ác nằm ở một bên, cả người toàn là máu, không nhúc nhích.
Trình Tinh Hà dùng một tay chống lại tay của thủy dạ xoa, vừa nghiêng đầu nhìn ta:
"Ngươi ngu sao, không phải đã bảo ngươi đừng ra sao?"
Ta không để ý tới, chỉ biết rút Thất Tinh Long Tuyền ra, đạp mạnh chân xuống đất, dùng hết sức lực vung về phía thủy dạ xoa.
…
Cái va chạm này trực tiếp khiến thủy dạ xoa ngã xuống đất, lộn nhào mấy cái liền. Dưới đòn nghiêm trọng này, vết thương trên vai ta đau đến mức như muốn nổ tung, nhưng thủy dạ xoa cũng phản ứng rất nhanh, thấy ta làm hỏng chuyện tốt thì cắn chặt răng, nâng tay lên muốn cào ta.
Ta thấy tay nàng lấp lóe ánh sáng lạnh, không ngờ là mười cái móng tay cực dài, hơn nữa còn có màu xanh, hiển nhiên là cái tay ôm eo Gà Ác trong livestream.
Vì nhật thực đã bắt đầu, chỗ này vô cùng mờ tối, ta không thấy rõ nàng, nhưng miễn cưỡng có thể phân biệt ra được, nàng đã không còn giống lúc ở trong nhà gỗ nhỏ nữa - cả người xanh lét, cái miệng há ra to đùng, bên trong toàn là răng nanh sắc nhọn, nào còn có dáng vẻ của mỹ nữ nữa, quả thật rất giống dạ xoa trong bích họa Đôn Hoàng.
Ta muốn giãy giụa, nhưng nàng lại rất khỏe, đôi tay giống như móng cọp vậy, ta căn bản không thể động đậy được. Một mùi tanh nồng từ trong miệng nàng phả vào mặt ta:
"Vốn muốn để thứ tốt nhất đến cuối cùng mới ăn, không ngờ ngươi lại không muốn sống nữa."
Nó xong liền cắn mạnh vào vai ta.
Răng nàng giống như có móc câu vậy, cắn một cái mà xé ra hẳn một miếng thịt, mùi máu tươi xông vào mũi, đau đến mức hai tai ta ù cả đi.
Mẹ, lần này chết chắc rồi.
Nhưng ngay sau đó, ta nghe được một tiếng “rắc”.
Ta nói thầm chẳng lẽ thứ này ăn nghẹn rồi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã sửng sốt. Không biết Trình Tinh Hà bò dậy từ lúc nào, túm được một đoạn dây thép siết chặt vào cổ thủy dạ xoa.
Thủy dạ xoa bị hắn siết ngã ngửa ra sau, mười ngón tay cứng như sắt chộp vào dây thép.
Cả đầu Trình Tinh Hà toàn là máu, chảy xuống cả mắt hắn. Hắn híp mắt để máu không chảy vào trong, rống to lên với ta:
"Mọe nó, còn không chạy!"