Chương 192: Địa Cấp
Gà Ác tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, còn muốn mắng ta, nhưng có vẻ không dám vì một câu nói của người kia.
Ta nhớ ra rồi - trước đó nghe nói có con trai của nhân vật lớn cũng bị rơi xuống đây, nghe nói là không còn hài cốt, chẳng lẽ chính là hắn?
Bây giờ ta không thấy cái gì cả, nhưng vẫn có thể thấy hành khí - thiên di cung của người này có khí tím, không sai.
Mà người kia có vẻ có mặt mũi thật, giọng nói rất bình tĩnh, hỏi ta vào đây bằng cách nào.
Người trong cùng một chiến hào đều là chiến hữu, ta cũng không giấu giếm, liền kể lại mọi chuyện một lần.
Gà Ác vừa nghe là Hàn Đống Lương mời ta tới cứu hắn thì tức giận vỗ đùi, đến khi nghe nếu ta có thể cứu được hắn thì phải bái ta làm thầy, lập tức đứng phắt dậy:
"Ông cậu này lớn tuổi như vậy rồi mà sao vẫn chẳng hiểu chuyện vậy? Nếu phải bái ngươi làm thầy, ta tình nguyện không đi ra ngoài!"
Ngươi cứ thoải mái, bây giờ đều là Bồ Tát bùn qua sông, nếu có thể ra ngoài được thì ta cũng không đưa ngươi theo đâu.
Lúc này ta chợt nhớ tới chuyện không dùng hành khí được, liền hỏi họ xuống đây kiểu gì?
Hóa ra họ cũng khá giống ta, đều đến bên đập nước rồi bị đám khỉ nước đánh lén, sau đó gặp được nhà kia, đều bị thủy dạ xoa nhai nát xích mao kê huyết đằng bôi lên người.
Gà Ác buồn bực nói:
"Ban đầu không biết nàng là thủy dạ xoa - nước miếng của thủy dạ xoa là vật ô uế, có thể phong tỏa dương khí, đương nhiên là không có cách nào hành khí rồi."
Ta liền hỏi:
"Vậy tại sao nàng chưa ăn các ngươi, mà lại để các ngươi ở đây?"
Công tử của nhân vật lớn kia đáp:
"Không phải là nàng không ăn, mà hình như gần đây sẽ xảy ra chuyện gì đó, nàng định để đến ngày đó mới ăn một thể."
Ngày đó...Ta nghĩ một lát, bỗng nhiên sởn cả da gà:
"Gần đây...Có nhật thực không?"
Trong truyền thuyết, thủy dạ xoa không thể rời khỏi nước trừ phi hóa thành dạ xoa, mà lúc nàng hóa dạ xoa cần trải qua thiên kiếp.
Thiên kiếp vô cùng nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng có một phương pháp có thể miễn trừ thiên kiếp - chính là vào ngày không trăng.
Mọi người đều biết chỉ có một ngày không trăng duy nhất, đó chính là ngày nhật thực hoặc là thiên cẩu thực nhật!
Chắc hẳn nàng chỉ cần thêm mấy bộ lòng người nữa, cho nên mới định để đến ngày nhật thực trực tiếp ăn hóa dạ xoa, tránh kiếp!
Gà Ác đứng bật dậy, gấp gáp nói:
"Không thể nào...Vậy, chính là chín giờ tối hôm nay..."
Ta nhìn đồng hồ đeo tay dạ quang của Gà Ác, trong lòng cũng trầm xuống - bây giờ đã là tám rưỡi rồi!
Phải nhanh chóng đi ra ngoài...Nhưng bây giờ mọi người đều không thể hành khí, ta sờ một cái, tường đất ở đây vô cùng bóng loáng, chỉ có thằn lằn mới có thể leo lên.
Mà trên đỉnh đầu cũng chỉ có một màu đen sì, đây hẳn là một nơi như cống thoát nước, có một thứ như nắp giếng bên trên.
Gà Ác run lên:
"Không...Ta không muốn chết...Ta không muốn chết..."
Mọe nó, nói ngươi ẻo lả ngươi còn không nhận, mèo nhà ta còn dũng cảm hơn ngươi.
Mà công tử nhà nhân vật lớn kia lại khá tỉnh táo, hiển nhiên cũng biết bây giờ không phải là lúc hoảng loạn, liền khách khí nói nhìn ta giống như người có bản lĩnh, hỏi ta có ý tưởng gì không?
Ta nghĩ một lát:
"Bây giờ chúng ta có ba người, không bằng thử trồng tháp người xem sao."
Nếu như đủ độ cao rồi sẽ có thể sờ được lên đỉnh - người đầu tiên ra ngoài nắp giếng tìm một cái dây thép cứu người bên dưới ra.
Công tử nhà nhân vật lớn kia lập tức hưng phấn:
"Cũng hay đấy."
Gà Ác nghe vậy cũng vội bu lại, ba người chúng ta báo cân nặng, ta nhẹ nhất, đáng lẽ ra phải ở trên cùng, nhưng Gà Ác không chịu, cứ kiên quyết nói hắn nhớ nhầm, hơn nữa sức khỏe của hắn không tốt, căn bản không khiêng được ai cả.
Ta không có ý kiến gì - hơn nữa ta cũng rất lo lắng cho Trình Tinh Hà, vừa rồi hắn đã đắc tội quá nhiều với thủy dạ xoa kia, thủy dạ xoa trở về, thể nào cũng sẽ tính sổ với hắn, ta phải nhanh chóng đi lên.
Ta nói vậy được, ngươi ở phía trên cùng, nhưng chúng ta đã nói trước rồi, ngươi ra được thì nhất định phải trở lại kéo chúng ta.
Gà Ác gật đầu liên tục, nói còn phải nói nữa sao?
Ba người nói làm liền làm, công tử nhà nhân vật lớn có vóc dáng rất cao, chắc cũng phải gần bằng Hòa Thượng, có lẽ bình thường cũng hay rèn luyện, khiêng ta lên rất ổn định.
Gà Ác leo lên vai ta, run lẩy bẩy:
"Lý Bắc Đẩu, ngươi đừng có dùng việc công để báo thù riêng đấy, nhỡ may làm ta ngã xuống, ngươi sẽ không gánh nổi trách nhiệm đó đâu."
Ta nói sao ngươi lại lắm mồm như vậy? Nếu ta để ngươi ngã, không phải ta cũng cũng không ra được sao?
Địa cấp gì mà lại nhát gan như vậy, không chừng là ông nội hắn đi cửa sau cho hắn rồi.