Chương 191: Miệng Phun Đầy Phân
Ta căn dặn mình không được để mê hoặc, liền hỏi nàng:
"Ngươi vừa nói tiềm long chỉ là có ý gì?"
Thủy dạ xoa sửng sốt:
"Chính ngươi...không biết sao?"
Sau đó giọng nói mềm mại kia tiếp tục vang lên:
"Ngươi sinh năm Thìn tháng Thìn ngày Thìn giờ Thìn đúng không?"
Sao nàng lại biết rõ như vậy?
"Truyền thuyết có nói chân long chuyển thế là người có mệnh tứ Thìn, ngón trỏ tay phải của chân long chính là tiềm long chỉ, nếu chúng ta ăn được thì..."
Nàng nuốt nước bọt:
"Nó rất có ích cho việc tu hành, nghe nói muốn phi thăng cũng không thành vấn đề."
Không phải rất giống thịt Đường Tăng sao?
Ta suy nghĩ thật nhanh, nếu như vậy thì người mệnh Thìn mà Giang què tìm nhiều năm qua chính là “mệnh chân long” này? Hơn nữa những người kia đều không phải là chân long, cho nên mới chết oan chết uổng, về sau hắn tìm được ta, cho nên mới lợi dụng ta để dụ Tiêu Tương ra!
Trong nháy mắt này ta đột nhiên nghĩ đến câu “chân long chuyển thế, tứ tướng phá thời" của thi giải tiên, chẳng lẽ ta chính là...
"Đến rồi."
Lúc này, thủy dạ xoa bỗng nhiên nhẹ nhàng liếm tai ta:
"Ở phía trước."
Ta ngẩng đầu lên nhưng không thấy được cái gì, đang muốn hỏi nàng ở đâu thì chợt nghe thấy xung quanh truyền đến những tiếng ào ào.
Giống như có rất nhiều thứ đang vây quanh ta từ bốn phương tám hướng.
Mùi tanh này...
"Vèo..."
Vô số bóng đen từ bốn phương tám hướng lao về phía ta, là khỉ nước!
Đậu má, hóa ra đống khỉ nước ở đây đều là thủy dạ xoa nuôi!
Ta muốn ném thủy dạ xoa trên lưng xuống để rút Thất Tinh Long Tuyền, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy trên lưng trống không từ bao giờ - thủy dạ xoa đã được khỉ nước cứu đi.
Mà khỉ nước đã thấy được uy lực của Thất Tinh Long Tuyền, sao có thể cho ta cơ hội rút kiếm, chúng không sợ chết bám lên lưng ta chặt như keo.
Sau đó ta bị đám khỉ nước bao vây thật chặt, cả người bị ném ra ngoài giống như rơi vào trong một cái giếng, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của thủy dạ xoa:
"Tiểu ca, sợ rằng ngươi chuyển thế đến là để cho ta ăn. Đây là thiên mệnh."
…
Ta còn chưa kịp mắng mọe nhà ngươi thì đã cảm giác mình bị bóng tối chìm ngập, gió vút qua bên tai, cũng không biết qua bao lâu ta mới cảm thấy mình rơi vào một cái gì đó mềm nhũn.
Thủy dạ xoa này lại có nhân tính như vậy, còn để giường đệm ở bên dưới.
Nhưng ta vừa nghĩ như vậy thì lập tức nghe thấy dưới người truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lúc này ta mới phản ứng được ta đang đè trên người nào đó.
Ta vội đứng lên, kết quả lại sờ thấy một cái gì đó tròn tròn - hình như là cánh tay người!
Nơi này có người...Còn không chỉ có một người!
Quả nhiên, một giọng nói đau đớn rất quen tai vang lên:
"Cái thứ gì vậy, đè chết ta..."
Ta lập tức chấn động, túm lấy hắn:
"Gà Ác Bạch Phượng?"
Giọng nói kia giận dữ:
"Là Hà Bạch Phượng..."
Nhưng ngay sau đó, hắn cũng kịp phản ứng, trở tay khoác lên bả vai ta:
"Ngươi là Lý Bắc Đẩu?"
Hắn còn nhớ ta.
Cuối cùng cũng tìm được tên này!
Tầm lòng thánh mẫu của ta dâng lên, đang định an ủi hắn mấy câu, không ngờ hắn lại cười lạnh một tiếng:
"Ngươi cũng bị bắt vào đây sao? Đúng là đáng đời. Không có tài năng bằng người ta thì chỉ nên ở lại cái cửa hàng cũ nát đó của ngươi ăn rồi chờ chết thôi, còn dám tới đây tự tìm cái chết nữa."
Sao tên này lại không biết điều như vậy chứ, nếu không phải do ngươi không có bản lĩnh, Mọe nó, ta có thể bị ngươi hại đến đây sao?
Ta cũng cười lạnh một tiếng:
"Đúng vậy, dù sao ta chỉ là một tên cấp hoàng, dám đến đây là do ta dũng cảm, nhưng có một số người cấp địa lúc nào cũng khoác lác, để rồi cũng có kết cục như ta, đây mới thật sự là mất mặt."
"Ngươi..."
Gà Ác gần như bùng nổ:
"Ta chỉ là nhất thời sơ suất! Ngươi chờ đấy cho ta, chờ ông nội ta tới..."
"Ngươi vừa mọc răng hả, còn đòi gọi người lớn trong nhà đến nữa?"
Ta đáp:
"Nếu ông nội ngươi thật sự muốn cứu ngươi, liệu có thể để ngươi chờ lâu như vậy sao?"
Ta cũng biết Gà Ác là tiểu tổ tông trong nhà, cho nên lúc nào cũng làm mình làm mẩy, ta nghe ý của Hàn Đống Lương thì hình như là không liên lạc được với Hà Hữu Thâm.
Gà Ác nghe thấy vậy lập tức túm chặt lấy ta, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì, ông nội ta..."
Suýt nữa ta đã bị hắn bóp chết, lập tức vận hành khí đánh vào cánh tay hắn, Mọe nó, ta đã sớm muốn đánh hắn từ lâu rồi, cuối cùng ông trời cũng cho ta một một cơ hội.
Nhưng ta đột nhiên sửng sốt - hành khí không ra được!
Lúc này có một cánh tay thò tới kéo ta và Gà Ác ra:
"Đến lúc nào rồi mà còn chó cắn chó!"
Gà Ác vừa nghe thấy giọng nói này thì vô cùng sợ hãi, lập tức rút tay về, ngượng ngùng nói:
"Là do tên Lý Bắc Đẩu này, nếu không phải tại hắn, sao ta lại vướng phải chuyện này chứ. Hắn đúng là bọ hung lăn cứt mà - thối không chịu được!"
Ta nói:
"Ta thấy ngươi giống bọ hung ăn cứt hơn - miệng phun đầy phân."