Chương 202: Hai Mươi Lăm
Ta không đánh được hắn, cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng chợt nhớ ra tên này uống rượu xong say như vậy, nói không chừng có thể hỏi được điều gì đó. Ta liền nói xa nói gần hỏi hắn rốt cuộc tứ tướng cục có liên quan gì đến bốn gia tộc lớn họ?
Trình Tinh Hà vừa nấc vừa đáp:
"Tứ tướng cục, cũng vì tứ tướng cục đó mà người nhà chúng ta, không chỉ ta mà cha ta, ông nội ta, ông cố ta, tất cả họ đều không có cha."
Ta sửng sốt:
"Vậy tại sao nhà các ngươi lại họ Trình, không nên là họ Tôn sao?"
Trình Tinh Hà trợn mắt nhìn ta:
"Đậu má, nhà chúng ta không nứt ra từ trong đá, chỉ là..."
Hắn lại nấc một cái:
"Nói cho ngươi cũng không sao, đàn ông nhà chúng ta đều có mắt Nhị Lang."
Mắt Nhị Lang, lần trước ta đã từng nghe Mã Nguyên Thu nói qua. Nhưng ta thật sự không biết mắt Nhị Lang là cái gì, vẫn cho rằng nó là tên khác của mắt âm dương.
Nói thật ta vẫn có chút ghen tị, Trình Tinh Hà có thiên phú dị bẩm, tùy tiện nhìn một cái là có thể thấy tà ma, sinh ra để làm nghề này, mà những tiên sinh bình thường như chúng ta nếu muốn thấy tà ma thì phải cố gắng rất nhiều.
Trình Tinh Hà nói tiếp:
"Nhưng ngươi đừng nói cho người khác biết, mắt âm dương có hai loại, một loại xuất hiện sau, ví dụ như mắt trâu, mắt lệ đồ, có thể để người ta tạm thời thấy được mấy thứ đó, nhưng lại rất tốn nguyên khí, nếu không bất đắc dĩ thì sẽ không có ai dùng. Còn có một loại là trời sinh, người bình thường đến năm tuổi thóp đầu sẽ đóng, thiên nhãn cũng khép lại, nhưng thiên nhãn của một số người lại không đóng, giống như Nhị Lang Thần vậy, cái đó được gọi là mắt Nhị Lang, trong mười ngàn người cũng không tìm được một."
Cho nên ngươi đang định khoe khoang di truyền này của gia tộc sao? Ta đang muốn chuyển đề tài, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến ta sửng sốt.
"Nghe thì không tệ, nhưng người có mắt Nhị Lang không có một ai có thể sống qua hai mươi lăm."
Hai mươi lăm?
Ta chợt nhớ ra - Trình Tinh Hà đã từng nói hắn sẽ trả trong vòng ba trăm ngày, hơn nữa hắn không quan tâm đến việc mình có đời sau hay không.
Ta lập tức hỏi:
"Năm nay ngươi hai mươi bốn?"
Trình Tinh Hà gật đầu một cái, cười ngây ngô với ta.
Cho nên mắt Nhị Lang chẳng khác gì đoản mệnh, người ta có nối dõi mấy đời, nhà họ lại là đoản mệnh mấy đời?
Ta vội nói:
"Vậy ngươi còn không mau sinh con đẻ cái đi?"
Đôi mắt trong trẻo của Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm ta, vẫy tay với ta, ngả đầu vào vai ta, mùi rượu thơm ngọt ngào phả vào trong tai ta:
"Từ nhỏ ta đã không có cha, biết được những điều khó khăn khi không có cha - nếu ta cũng không thể sống qua hai mươi lăm, vậy ta tình nguyện không có đời sau để lại phải chịu khổ như vậy."
Điều này khiến trong lòng ta vô cùng khó chịu - ở cùng nhau lâu như vậy rồi, nói không có tình cảm là không thể, biết người mình quen phải chết, ai cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng rất nhanh ta đã kịp phản ứng:
"Tại sao mắt Nhị Lang của nhà họ Trình các ngươi lại có liên quan đến tứ tướng cục?"
Trình Tinh Hà cười một tiếng, thấp giọng nói:
"Suỵt, ngươi cũng đừng nói với người khác - không sai, nhà họ Trình chúng ta từ khi trông coi tứ tướng cục mới bắt đầu có mắt Nhị Lang."
Tứ tướng cục là thanh long bạch hổ chu tước huyền vũ, bốn gia tộc mà Mã Nguyên Thu nói chính là bốn gia tộc trông coi bốn cục này?
Ta vội hỏi hắn rốt cuộc tứ tướng cục là để làm gì?
Trình Tinh Hà lắc đầu:
"Chúng ta vẫn luôn không biết tứ tướng cục này để làm gì, chỉ biết đây là tổ tiên để lại sứ mạng, nó giống như một sự nguyền rủa vậy, lúc nào tứ tướng cục bị phá thì người của bốn gia tộc chúng ta mới có thể thoát khỏi nguyền rủa."
Ta lập tức nhớ lại thi giải tiên kia, Trình Tinh Hà nói đó là người nhà họ Ngụy ở Kinh Nam, cũng là một trong bốn gia tộc này. Ta liền hỏi hắn người nhà họ Ngụy ở Kinh Nam cũng có mắt Nhị Lang?
Trình Tinh Hà lắc đầu:
"Những gia tộc khác có giống nhà họ Trình chúng ta hay không thì ta không rõ lắm, nhưng nếu là người trông cục thì chắc chắn cũng sẽ phải gánh chịu cái gì đó, đều không phải là chuyện tốt gì."
Khó trách thi giải tiên đó muốn sống lại tiếp tục tìm tứ tướng cục, đây là muốn phá vỡ tứ tướng cục, giải trừ nguyền rủa đời đời trong nhà?
Từ Cảnh triều gì đó đến bây giờ cũng phải mấy trăm năm rồi, sao bốn gia tộc này vẫn xui xẻo như vậy?
Ta đang định nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy cánh cửa vang lên kịch liệt giống như có người muốn phá cửa xông vào, không khỏi sợ hết hồn:
"Ai vậy?"
Phản ứng đầu tiên của ta là cháy rồi, nhưng bên ngoài lại truyền đến một tràng cười.
Tiếng cười kia thì khỏi phải nói, doạ cho người ta sợ đến luống cuống, là một loại cảm giác đặc biệt không bình thường, phản xạ có điều kiện của ta là nắm chặt tay vào chuôi Thất Tinh Long Tuyền, nhưng lúc này ta cảm giác được bên ngoài không giống như người chết.