Chương 210: Phản Đồ
Ta nhìn hắn:
“Cái gì?”
Trình Tinh Hà nhìn chằm chằm ta:
“Ta cảm thấy Giang Thần kia, dáng vẻ có chút giống ngươi.”
Cái gì? Ta quả thực rất muốn cười:
“Ngươi đề cao ta quá rồi đấy, tướng mạo của người ta thế nào chứ, gần giống như Bắc vương cao quý, ta chỉ là một thầy phong thủy hèn mọn, làm sao có bộ dáng giống người ta được chứ?”
Trình Tinh Hà vội nói:
“Là thật, ngay từ đầu ta cũng không cảm thấy, thế nhưng nhìn nhiều hơn vài lần lại cảm thấy tuy là người ta cao hơn ngươi, còn đẹp trai hơn ngươi, nhưng không biết lại tương tự ở điểm nào. Ôi, ngươi có phải là anh em thất lạc nhiều năm của hắn không?”
Đừng trèo cao nữa, nhà người ta là danh gia vọng tộc, còn ta chỉ là cô nhi không cha không mẹ không ai thương, ta và người ta...
Vừa nghĩ đến đây, cổ họng ta nghẹn lại, đúng rồi, cho đến bây giờ ta cũng không biết người cha khốn khiếp kia là ai, chẳng lẽ, thật sự có có liên quan đến nhà họ Giang ư?
“Hơn nữa nha.”
Trình Tinh Hà nói tiếp:
“Ngươi xem, cái tên Giang Thần này, chữ Thần đó không phải là đại biểu cho rồng sao? Mà tên ở nhà của hắn là Lý Ngư, tục ngữ nói có nói cá chép nhảy Long môn, chính là ý hóa rồng, ôi, ngươi nói xem, Giang Thần kia có phải cũng giống như ngươi không, cũng là tứ thần chi mệnh?”
Lời này của hắn vừa ra khỏi miệng, ta lập tức nghĩ ra một chuyện.
Tứ Thần Long Mệnh...
Ta biết tại sao gia đình họ mở chín lỗ thoát nước rồi!
Cái này gọi là Cửu Khúc Dẫn Thủy, là chuyên môn dùng để dưỡng long khí!
Nhà bọn họ nuôi dạy Giang Thần như rồng, trông cậy vào hắn sau này...
Trình Tinh Hà nuốt nước miếng rồi nói tiếp:
“Ngươi nói thế nào là chân long chuyển thế - có thể có hai người, một là ngươi, một là Giang Thần kia không?”
Hay là nói, ta căn bản không phải chân long chuyển thế, Giang Thần mới đúng?
Ta chợt quay đầu lại, nhìn thất bảo long mạch kia.
Lúc trước là vân khí sôi trào, nhìn lên còn kèm theo ánh sáng vàng nhàn nhạt, thế núi dốc thẳng xuống dòng nước chảy xiết, tất cả mạch của những đám mây đều cuồn cuộn, nhưng hiện tại, những vân khí các loại thất bảo kia, tất cả đều đột nhiên tan hết, nhìn qua chỉ là một cái long mạch bình thường, không còn linh khí kia nữa.
Có thể huỷ diệt thất bảo long mạch này, chẳng lẽ, hắn có thể tìm được mộ phần chôn chất tổ tiên tốt hơn nơi này ư?
Người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, vậy thì thật sự không nằm trong phạm vi kiến thức của ta.
Quên đi, nghĩ đến sợi len khô này làm gì, nhiệm vụ của ta là tìm Giang què...Lần này ta vỗ đầu mình một cái, vừa rồi chỉ lo chạy thoát thân, sao lại quên mục tiêu lớn nhất chứ? Mọe nó, ta vốn vì muốn biết tung tích của Giang què mới tới đây mà!
Nghĩ như vậy, ta quay lại tìm Giang Thần, nhưng Trình Tinh Hà giữ chặt ta:
“Sao thế, ngươi đổi ý à, muốn nương tựa người ta ư? Nhưng ngươi không sợ người ta cũng đổi ý sao, không chiếm được ngươi thì giết chết ngươi?”
Ta xua tay:
“Không phải, nếu không tìm thấy Giang què, ta còn không phải là muốn chờ chết...”
Nhưng Trình Tinh Hà nhìn ta, nở một nụ cười rất gian xảo.
Ta lập tức phản ứng lại:
“Chẳng lẽ...”
Trình Tinh Hà móc từ trong túi một cái điện thoại di động ra, trí nhớ của ta rất tốt, đây rõ ràng chính là cái điện thoại mà bà cụ đặt ở bên cạnh gối đầu, cái điện thoại mà bà cụ lấy ra để dẫn dụ bọn ta!
Ta lập tức kích động, nắm chặt hắn:
“Ngươi cũng có năng lực này ư?”
Thì ra nhân lúc bà cụ không để ý, Trình Tinh Hà đã dùng thủ đoạn rất nhanh nhẹn trộm lấy điện thoại di động đi.
Hắn còn bao nhiêu bản lĩnh mà ta không biết đây?
Trình Tinh Hà đắc ý xua tay:
“Cũng không nên quá sùng bái ta, lúc ta ở chợ ăn trộm bánh, ngươi còn mặc tã đấy.”
Lúc ta còn bé ta còn không có tã mà mặc đấy, tốt nhất là tã làm bằng quần áo cũ.
Ta vội lấy điện thoại di động tới, đáng tiếc là điện thoại di động của bà cụ có cài mặt khẩu, Trình Tinh Hà mân mê hồi lâu, cả đầu đổ mồ hôi ướt đẫm vẫn không mở được, ta vừa suy nghĩ, lập tức ấn ngày tháng năm sinh ra của mình lên - mở được rồi!
Quả nhiên...Giang Thần kia cũng giống như ta, cũng là tứ thần chi mệnh.
Mà bản ghi nhớ của điện thoại di động thật đúng là có một tin tức.
Giang Tàng Thủy, đệ tử Thiên giai thứ mười hai của nhà họ Giang, vốn là đệ tử nổi tiếng nhất nhà họ Giang, nhưng hơn hai mươi năm trước đã phạm phải sai lầm lớn không rõ nguyên nhân, bị sư môn giam cầm, bảy năm trước đã chạy trốn khỏi sư môn, trong lúc đó đã chặt đứt một chân và tự xưng là Giang què, mấy năm gần đây hoạt động xung quanh Đế Đô, đặc biệt là thường xuyên ra vào huyện thành bên cạnh Đế Đô.
Hiện nay đang trốn ở văn phòng Bát Trượng Kiều của Thiên Sư phủ, mai danh ẩn tích, lãnh địa chính là chuông phong thủy bằng đồng xanh cấp thấp nhất, làm một vài việc vặt hậu cần, gần như không ai biết hắn là phản đồ nhà họ Giang.