Chương 212: Cầu Ô Thước
Vậy sao, trái tim ta lập tức ngọt ngào, nàng vì bảo vệ ta sao?
Khó trách...khoảng thời gian này Tiêu Tương đột nhiên không xuất hiện, là đang trốn “kẻ thù” kia.
Nhưng kẻ thù kia là nhân vật thế nào mà có thể thay thế vị trí của Tiêu Tương, chẳng lẽ...Là “Thuỷ Thần” mới?
Nếu có thể thấy “kẻ thù” kia, nhất định có thể biết quá khứ của Tiêu Tương!
Nhưng gặp được hắn thì Tiêu Tương lại gặp nguy hiểm... Quên đi, ta ngay cả kẻ thù kia là ai cũng không biết, cũng không thể suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng ta cũng được an ủi phần nào, Tiêu Tương không có việc gì là tốt rồi.
Ta âm thầm sờ sờ ngón trỏ tay phải, xem ra là nàng đang ở trong “Tiềm Long Chỉ” kia yên lặng nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ nàng xuất hiện lần nữa, có thể đã tĩnh dưỡng xong rồi phải không, có lẽ ta có thể thấy nàng thật sự!
Chỉ là sự ngọt ngào trong lòng ta phút chốc lại biến thành đau khổ, nếu nàng có thể thật sự xuất hiện, có phải cũng chính là thời gian chết của ta đúng không?
“Ôi chao mẹ ta!”
Lúc này Hôi Bách Thương bất thình lình kêu thảm thiết giống như gặp quỷ, lập tức chạy về, vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
“Thủy Thần gia gia, ta không thể nào ở bên cạnh hầu hạ ngài, thời gian này nếu có nhu cầu thì ngươi gọi là Tiểu Kim Hoa đi!”
“Meo...”
Hôi Bách Thương vừa chạy xa, ta lại nghe được một tiếng mèo kêu, thì ra là ông cậu ba ôm Tiểu Bạch Cước đến, đang đi dạo dọc theo vỉa hè phố cửa hàng, liếc mắt một cái thấy ta, vội vàng nói:
“Thất Tinh, ngươi trở về rồi sao?”
Lần này ngược lại chọc cười Trình Tinh Hà:
“Thất Tinh, sao không gọi là bọ rùa luôn ta?”
Lão đầu nhi rốt cuộc ngay cả gọi ta thế nào cũng quên rồi, ta lập tức chạy tới chỗ lão đầu nhi:
“Ông cậu ba, ta không ở nhà mấy ngày nay, ngài có nghe thầy Cao nói gì không?”
Lão đầu nhi xua tay:
“Ta vâng lời, ta tất nhiên là vâng lời, là kem không vâng lời, hắn không cho ta ăn mà chỉ ăn một mình!”
Thầy Cao thành kem.
Lão đầu nhi tiếp tục nói:
“Đúng rồi, Thất Tinh à, thằng nhóc nhà ngươi có phải thành Tiết Bình Quý không?”
Tiết Bình Quý, đây là cái gì?
Lão đầu nhi chỉ vào cửa tiệm, tiếp theo lại nói:
“Ngươi không ở nhà mấy ngày nay, ngày nào vợ của ngươi cũng đến tìm ngươi, ôi, ta thấy cũng đáng thương, ngươi cưới người mới mà quên người cũ...”
Không phải chứ, ta đã cưới ai đâu?
Nhưng lần này, ta lập tức nhớ tới, chẳng lẽ là Đỗ Hành Chỉ tới?
Lần trước đã nói, giải quyết xong chuyện Hạn Bạt, nàng sẽ cho ta một cái danh ở Thiên Sư phủ để ta đi tìm Giang què, nhưng ta khoảng thời gian này ta chạy ngược chạy xuôi luôn không có ở nhà, nàng tới tìm ta cũng không tìm được.
Ta vội vàng hỏi ông cậu ba:
“Nàng có nói gì không?”
Ông cậu ba lắc đầu:
“Trước khi ta đi ăn kem, nàng mới vừa đi, người ta đau lòng rồi! Nói là vào đêm thất tịch sẽ gặp mặt ngươi ở cầu ô thước...”
Chỗ đó là chỗ nào chứ, làm sao để đến cầu ô thước đây.
Ta lại đưa ông cậu ba qua, phó thác hắn cho thầy Cao, nói ta phải đi tìm một người, sau khi tìm được người này, ta sẽ không ra ngoài nữa, mỗi ngày đều ở nhà trông nom lão đầu nhi.
Thầy Cao rất đồng ý, nhưng vừa quay đầu lại, hắn lại nắm lấy tay ta:
“Nhóc con, gần đây sắc mặt của ngươi cũng không tốt lắm, ấn đường phát xám, thời gian này phải đề phòng kẻ xấu, e là có người muốn hại ngươi đấy.”
Lời này nói, rất giống với những gì Hoàng La Oa nói.
Ta vội vàng đồng ý, thầy Cao dặn dò vài câu bảo ta cẩn thận, lại lấy một chút thuốc dân dã từ trong cửa hàng của hắn để cho ta phòng thân, cái gì mà mao Phượng Hoàng, móng Kỳ Lân gì đó.
Từ trước đến giờ, thầy Cao chưa từng đối xử tệ với ta, ta làm sao còn không biết xấu hổ lấy đồ của hắn, ta luôn miệng nói đồ cũng không thiếu, lúc này hắn mới để ta đi, đưa mắt nhìn ta ra khỏi phố cửa hàng.
Ta quay đầu lại, hắn vẫn dựa vào cửa hàng nhìn ta, ta lại xua tay với thầy Cao bảo hắn mau vào đi, bên ngoài nóng lắm.
Trình Tinh Hà mua hai cây kem, cũng quay đầu lại nhìn thầy Cao, ánh mắt vô cùng hâm mộ:
“Nếu có một người cha chắc cũng như vậy nhỉ?”
Khỏi phải nói, thật đúng vậy.
Ta tiện tay cướp một cây kem trong tay hắn:
“Ta đã nói rồi, ngươi có thể coi ta là cha.”
“Cút.”
Trình Tinh Hà trừng mắt nhìn ta một cái, bỗng nhiên hô to một tiếng:
“Phía sau ngươi!”
Ta đột nhiên quay đầu lại nhưng không thấy gì cả, lại quay lại thì phát hiện kem trong tay chỉ còn lại trứng cuộn, Trình Tinh Hà phồng má lên, cổ họng cuồn cuộn, còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, liều mạng nuốt xuống.
Ở trước mặt hắn, ta thường cảm thấy tự ti vì mình không đủ ngốc.
Hai bọn ta đi phương tiện công cộng là tàu điện ngầm, lại hỏi thăm nửa ngày, thật vất vả mới tìm được văn phòng Bát Trượng Kiều của Thiên Sư phủ kia.
Khí thế của nơi đó thì nhiều khỏi phải nói, bắt chước kiến trúc cổ, khí thế hào hùng, cửa lớn sơn đỏ phối với ngói lưu ly vàng ónh áng, vươn ra bức tường là những nhánh tùng bách trăm năm.