Chương 213: Đừng Coi Thường Người Khác
Chỉ là một phòng làm việc mà lại xa xỉ như vậy, trụ sở chính sẽ trang hoàng cỡ nào chứ?
Ta vẫn là lần đầu tiên đến chỗ thế này, nhịn không được nhìn trái nhìn phải, phát hiện người lui tới nơi này đa số đều là lam sắc Huyền giai.
Cũng không phải loại tứ phẩm như Hàn Đống Lương, đa số là nhất phẩm nhị phẩm, ta cảm thấy kính nể - thật không hổ là Thiên Sư phủ nổi tiếng tinh anh, tùy tiện gặp người qua đường cũng có thể xưng vương xưng bá ở huyện thành chúng ta.
Nhưng họ nhìn bọn ta lại vô cùng khinh bỉ - nơi này ngoại trừ ta và Trình Tinh Hà thì không có Hoàng giai khác.
Đến cửa lớn, ta lập tức lấy thẻ mà Đỗ Hành Chỉ đưa ra, giữ cửa vừa thấy thẻ kia thì nhíu mày:
“Thật ngại quá, Đỗ tiên sinh vì một cục phong thủy rất quan trọng nên vừa mới rời khỏi địa phương, ngươi chờ Đỗ tiên sinh trở về rồi đến.”
Ta thoáng sửng sốt, vội vàng hỏi nàng đi đâu, khi nào trở về?
Người kia rất kiên nhẫn nhìn ta:
“Đây là cơ mật của Thiên Sư phủ, không thể nói với người ngoài, thời gian mà lâu thì nửa năm, ngắn thì một tháng.”
“Cái gì?”
Trình Tinh Hà lập tức sốt ruột:
“Tại sao nàng lại đi ra ngoài vào lúc này chứ, anh em ta chỉ còn lại hai mươi ngày!”
Người kia nhìn ra bọn ta là hai Hoàng giai, cũng không phát hiện bọn ta có bất kỳ chứng minh thân phận nào có thể ra tay, chỉ nợ một nụ cười nhạt để giải quyết công việc:
“Mặc kệ bao nhiêu ngày, đó cũng là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta, mời đi.”
Chẳng lẽ, Đỗ Hành Chỉ chính là bởi vì sắp phải ra ngoài nên mới mỗi ngày đi tìm ta, đáng tiếc cuối cùng vẫn không gặp được ta?
Lúc này mấy Thiên Sư đi ngang qua nghe thấy, lạnh lùng nói:
“Thời gian này là nghe nói bộ phận phong thủy muốn mở rộng chiêu thức, cũng không nghe nói ngay cả loại con chó con mèo này cũng có thể đi vào phối hợp đấy.”
“Khỏi phải nói đến gia tộc, ngay cả chuông phong thủy cũng không có, không phải là nghe nói gần đây Đỗ tiên sinh không có ở đây nên mới đặc biệt chạy tới lừa gạt chứ?”
“Lừa gạt bây giờ cũng không có gì mới, chỉ có thế này thôi à, ôi, ta thấy ngay cả hiệp hội nghiên cứu dân gian cũng không vào được.”
Ta cũng từng nghe nói, quan niệm môn đệ của Thiên Sư phủ này vô cùng nặng nề, nếu không phải bây giờ gặp phải chuyện lớn về mặt phong thủy nên phải nới lỏng điều kiện vào cửa, e là chỉ có mấy con cháu vọng tộc lâu đời mới có tư cách tiến vào. Cho nên họ vẫn luôn tự cho mình là con cháu thế gia, luôn khinh thường thầy phong thủy bình thường giống như là Dã Hồ Thiền, họ thống nhất xem thường thầy phong thủy không thế tộc.
Trình Tinh Hà muốn nói lý lẽ với họ, sắc mặt người giữ cửa lạnh xuống, giơ tay lên, gọi mấy tên Vũ tiên sinh ra:
“Hai người này lai lịch không rõ, cũng không có năng lực gì, đuổi ra ngoài đi.”
Trình Tinh Hà thoáng tức giận:
“Ngươi nói ai lai lịch không rõ đấy? Ngươi đừng dùng mắt chó mà coi thường người khác!”
Người canh cửa lại nở nụ cười:
“Được thôi, dù ngươi biết Thiên Sư khác, có thể làm thẻ căn cước chứng minh thân phận cho ngươi, ta đều có thể phá lệ cho các ngươi đi vào, nhưng ngươi có không?”
Trình Tinh Hà lập tức nhụt chí.
Mấy tên Vũ tiên sinh kia cũng cười, nói là loại cặn bã lợi dụng sơ hở như bọn ta đã thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy qua loại nào quấy rối như vậy, vừa nhìn đã biết là dế nhũi của địa phương nhỏ, còn dám đến nơi này bêu xấu.
Những người gọi là Vũ tiên sinh là những người chuyên môn xem dã quỷ hành thi, các loại tà ma, không giống với Văn tiên sinh dựa vào miệng lưỡi kiếm cơm như bọn ta, ai nấy đều có sức lực rất khoẻ, tiếp theo sẽ ném hai bọn ta ra ngoài.
Họ là con người, lại không thể coi họ như tà ma mà chém, đơn phương độc mã đương nhiên đánh không lại, nhưng đúng lúc này, ta thấy một bóng dáng chúng tinh phủng nguyệt rất quen thuộc đi tới.
Người kia là Địa giai màu xanh - ta lập tức hưng phấn hẳn lên, là Ô Kê!
Sớm nên nghĩ đến chứ, hiện giờ Thiên Sư cầu tài như khát, đương nhiên sẽ không bỏ qua đời sau của mười hai Thiên giai.
Vì vậy, ta giơ tay lên và chào hỏi:
“Ô Kê!”
Ô Kê lập tức giật mình, ngẩng đầu thấy ta ở chỗ này, không khỏi giống như gặp quỷ vậy.
Mấy Thiên Sư và Ô Kê ở cùng một chỗ hình như là đệ tử thế gia có quan hệ rất tốt với hắn, cũng đều tò mò nhìn về phía Ô Kê:
“Bạch Phượng, ngươi biết dã hồ thiền Hoàng giai kia à? Hắn gọi ngươi...”
Ánh mắt Ô Kê kia giống như là hận không thể chôn ta lại.
Ta vội vàng nói:
“Đồ đệ tốt, họ nói, muốn vào Thiên Sư phủ thì cần Thiên Sư khác làm thẻ căn cước cho, ngươi còn không mau qua đây chứng minh cho sư phụ đi.”
Lần này, mấy người bên cạnh Ô Kê đều ngây ngẩn cả người, ngay cả hai Vũ tiên sinh lôi kéo ta cũng sửng sốt, canh cửa bất ngờ đứng lên:
“Nói bậy cái gì thế, người ta là cháu trai của Hà tiên sinh mười hai Thiên giai, làm sao có thể nhận người như ngươi...”