Chương 214: Mỹ Nữ
Trình Tinh Hà vội vàng cười hì hì nói:
“Nếu ngươi không nhận, vậy ngươi chính là...”
Ô Kê nhớ tới ba chữ người âm dương, tuy rằng răng sắp cắn nát, nhưng vẫn cố nén khom lưng xuống, hành lễ với ta như thể gặp sư phụ:
“Chào sư phụ, ngài khoẻ không.”
Không riêng gì mấy người bạn của Ô Kê giật mình, cằm của người canh cửa cũng suýt nữa trật khớp:
“Địa giai... Nhận Hoàng giai làm sư phụ?”
Ta xua tay:
“Đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi.”
Sau đó, ta nhìn lại người gác cửa:
“Bằng chứng này đã đủ chưa?”
Lúc này người canh cửa mới lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt vài cái, lúc này mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
“Đúng vậy, là mắt ta vụng về, ta còn bảo, Đỗ tiên sinh chọn người đương nhiên có mắt nhìn của Đỗ tiên sinh, Lý tiên sinh, ngươi đừng chấp nhặt với ta làm gì, mau mời đi vào đi.”
Nói xong hắn còn liên tục lau mồ hôi, giống như là nghĩ không ra thời đại này làm sao vậy - tôn ti già trẻ, sao lại mất trật tự như thế?
May mà gặp được Ô Kê, ta vừa mới có chút vui mừng lại nghe thấy người canh cửa kia nói một câu:
“Nơi đăng ký thi nhập môn là nằm sau bức tường chiếu bóng sau đó rẽ trái.”
Ta lập tức sửng sốt, vào cửa còn phải thi?
Ô Kê thì nở một nụ cười gian, hả hê khi người khác gặp họa, thấp giọng ở bên tai ta nói:
“Nội dung thi nhập môn còn thú vị hơn so với đấu pháp nhiều, sư phụ, ngài cứ hưởng thụ cho tốt đi.”
Vừa nhìn đã không thấy chuyện gì tốt!
Nhưng đến cũng đã đến rồi, người ở dưới mái hiên, chỉ có thể nhập gia tùy tục, ta lập tức cùng Trình Tinh Hà tiến vào bức tường chiếu bóng, nhưng vừa nhìn chỗ báo danh thì lập tức toát mồ hôi.
…
Nhiều người thế à? Còn nhiều người hơn lúc phố thương mại có khuyến mãi!
Trình Tinh Hà thấy đám người nhốn nhốn nháo nháo cũng mở lớn mắt:
"Mẹ ơi, chỉ nhìn thôi ta cũng cảm thấy bị cảm nắng!"
Cũng đúng, phủ Thiên Sư chiêu khuếch trương như thế này là nghìn năm khó gặp, bay lên đầu cành thành phượng hoàng...Ai chẳng muốn thử chuyện tốt này chút? Nếu thành công thật, tên tuổi mình nổi tiếng trên vạn người, trong nhà cũng thơm lây.
Cho nên liếc mắt một cái, từ tám mươi tới mười tám, nam nữ già trẻ đủ cả, khẩu âm chỗ nào cũng có.
Ta không còn cách nào, đành phải xếp hàng sau Trình Tinh Hà.
Thời tiết này, mỡ người cũng phơi chảy cả ra, ta thầm nói chờ đợi nên lặng lẽ ở bên cạnh hành khí. Lúc này Trình Tinh Hà lại huých cùi chỏ vào ta, khẽ nói:
"Ngươi nhìn mỹ nữ đằng trước đi."
Ta ngẩng đầu lên nhìn, quả thật đằng trước có một nữ nhân mỹ lệ, da trắng cổ đẹp, tóc dài như suối, mặc váy liền lụa trắng, hiển nhiên là một bóng lưng sát thủ.
"Chuyến này chúng ta đi còn có cả mỹ nữ cơ à?"
Trình Tinh Hà thầm thì:
"Leo núi giẫm mồ, thỉnh thoảng còn gặp phải dã quỷ mặt xanh, ngươi nói có phải dáng dấp như cản thi, không còn cách nào nên mới làm cái này không?"
Điều kiện cứng của cản thi là dáng dấp xấu xí, nếu không không trấn được hành thi, nào có ai nói như ngươi chứ.
Ta bảo hắn đừng nói bậy, đẹp xấu mắc mớ gì tới ngươi, không phải bắt ngươi đi xem mắt.
Dù sao với ta mà nói sau khi có Tiêu Tương, dù những nữ nhân khác có đẹp mấy cũng không liên quan gì tới ta.
Trình Tinh Hà bĩu môi nói ngây ngô thì ngây ngô chứ không thể nói chuyện à? Dứt lời lấy một túi đậu Nhật Bản ra nhai răng rắc.
Lúc này, một thiên sư giám thị đi tới.
Thiên sư kia rất trẻ, dáng dấp không có gì đặc biệt, có điều âm ảnh tràn đầy, gian môn bất chính, đôi mắt bọ ngựa hình tam giác dài.
Loại người này tràn đầy ngân niệm, có lẽ rất thích làm loạn mối quan hệ công mẫu. Phủ Thiên Sư có loại người như thế à?
Quả nhiên hắn ta đi lướt qua, thấy cô nương kia, đôi mắt tam giác thẳng thành một đường, kề sát lại làm quen:
"Chao ôi, hiếm có người dự thi là mỹ nữ. Trời nóng như thế, đen da thì tiếc lắm. Không thì ta dẫn ngươi chen lên hàng trước."
Trình Tinh Hà bỗng rất không vui, nói thầm còn có cả đặc quyền động tới phụ nữ, sau đó nhìn ta, bảo ngươi tới Thái Lan đổi giới tính lâu rồi, lúc này có phải dễ không.
Thay cái đầu ngươi.
Nhưng vốn cô gái kia không hề cử động, không hề nói tiếng nào như thể không nghe thấy.
Bàn tay khô cằn của đôi mắt tam giác kia lén sờ lên eo nhỏ nàng ta:
"Vận may của ngươi rất tốt, ta cho ngươi đi cửa sau cũng được, tới phòng Thiên Tự ở hậu xá tìm ta, ngươi vào là ta bao đậu..."
Mỹ nữ kia nghiêng người tránh đi, mắt tam giác chụp hụt, không kiềm được mà liếm môi, một tay nắm chặt cổ tay mỹ nữ kia, tà niệm trong mắt càng tăng lên:
"Xấu hổ thế làm gì, đi, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện..."
Đây chẳng phải là muốn dùng quy tắc ngầm à?
Là đàn ông thì không thể thấy chết mà không cứu. Ta nắm lấy cổ tay mắt tam giác.
Mắt tam giác bị đau, lập tức kêu thảm một tiếng, ngoảnh lại thấy ta, tức khắc trợn tròn mắt:
"Con chồn hoang ngươi từ đâu tới? Ngươi động vào ta làm gì? Có phải muốn bị rút tư cách không?"