Chương 215: Chưa Từng Thấy
Ta lớn tiếng đáp:
"Không phải, ta không muốn nghe tiếp nữa. Phòng Thiên Tự ở đâu, nếu có thể vào là bao đậu, ta cũng muốn đi."
Giọng ta lớn như thế, người xếp hàng đằng trước đằng sau đều nhìn lên:
"Cái gì? Bao đậu?"
"Ôi trời, vị Thiên Sư này, cụ thể là bao đậu như thế nào? Có thể nói kỹ cho chúng ta không? Ngươi nhìn đi, ta cũng đã hơn bảy mươi ruồi, không chịu nổi phơi nắng, có thể giúp đỡ không? Điều kiện dễ bàn!"
Lần này, tính chất vấn đề thay đổi...Mọi người tưởng đó là một đường dây đút lót.
Náo loạn như thế đã kinh động cả Thiên Sư đằng trước, có mấy người là thượng cấp của mắt tam giác, hỏi ở đây xảy ra chuyện gì.
Mắt tam giác đâu dám làm lớn chuyện này, hất tay ta ra, giả vờ nói phủ Thiên Sư công chính nghiêm minh, các ngươi đừng mong luồn cúi, dứt lời vội hoảng hốt rời đi.
Trình Tinh Hà huých vai ta:
"May mà ngươi thông minh, thắng dễ như trở bàn tay."
Cô nương kia ngoảnh lại lạnh lùng nhìn ta.
Nàng ta đúng là mỹ nhân băng sơn, mắt hạnh nhân, hàng mày như liễu, ngoài dung mạo đẹp còn mang theo chút anh khí, cổ đeo vòng cổ trân châu và khăn tơ lụa thời thượng.
Nhưng nàng ta vẫn không lên tiếng, xoay lại không nhìn ta nữa.
Trình Tinh Hà vô cùng bất mãn:
"Con sói mắt trắng à? Không biết nói một tiếng cảm ơn."
Ta lại vô cùng cởi mở, cảm ơn hay không không quan trọng, nghe thấy cũng không thêm một năm tuổi thọ.
Thật lâu sau rốt cuộc tới lượt chúng ta, lúc này mới nhìn rõ cuộc thi cho bốn tấm hình người bảo chúng ta nhìn cho rõ ràng xem bốn tấm hình này là gì rồi tự viết bài nộp.
Giám thị chính là bốn địa giai nhất phẩm...Xem ra đúng là phủ Thiên Sư rất coi trọng cuộc thi lần này. Sắc xanh của họ mạnh hơn Ô Kê nhiều, vừa nhìn đã biết là tư cách khiến người ta cảm thấy rất kính nể.
Bốn tấm hình kia vẽ rất đơn giản, thực ra rất xảo trá...Ví dụ như có một tấm vẽ rất giống tiên nữ tặng đào...Thì ra là chôn ở đó, sau này đều là khuôn mặt dễ coi, vườn lê của gia tộc bình thường đều thích làm như thế.
Nhưng nhìn kỹ "đào" kia cũng không có chỗ nhọn đặc trưng của quả đào, vậy nên tính chất đã thay đổi, thành dạ xoa tặng châu...Chôn ở đây, sau đó cơ thể người sẽ rất khỏe mạnh nhưng dáng dấp chắc chắn rất dữ tợn, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Quả nhiên, một vị thủ lĩnh già không thấy rõ phần nhọn kia, báo tiên nữ tặng đào thật đẹp, bị mời thẳng ra khỏi trường thi.
lão đầu nhi thấy rõ ràng xong thì đau khổ cầu xin mình tuổi lớn mắt không tốt, xin cho mình một cơ hội nữa nhưng giám thị râu đen lạnh lùng nói:
"Liên quan trăm năm âm huyệt, không phải trò đùa, nhìn lầm thì là sai rồi, ngươi không cho người ta cơ hội, sao người ta phải cho ngươi cơ hội?"
Đúng thế, tuy nói con người không phải thánh hiền nhưng chúng ta thực sự không có tư cách phạm sai phầm trong chuyến đi này...Nhà người ta giao tính mạng cho ngươi, sao ngươi không chặt chẽ cẩn thận?
Sắc mặt Trình Tinh Hà hơi trắng bệch...Đôi mắt Nhị Lang của hắn rất lợi hại, có lẽ thuở nhỏ không được ai dạy, xem ra chuyện này đều là tự học thành tài, phong thủy đều có hệ thống tên gọi, hắn cũng sợ nói sai.
Lúc này tới phiên mỹ nữ kia, bốn bức tranh của nàng ta theo thứ tự là Bạch Hạc Lượng Sí, du diên xuất thủy, Tử Kim Hồ Lô, Bách Điểu Triều Phượng, không, là hơ nở vạn năm...Hoa nở vạn năm là một loại tri thức, loại phong thủy này là có hàng hà núi nhỏ bao quanh một ngọn núi lớn, vừa nhìn thì thấy rất giống Bách Điểu Triều Phượng...Đó là một quý địa, sẽ có một nương nương xuất hiện.
Nhưng những tảng đá này không có cánh, chỉ có thể là hoa nở vạn năm cấp thấp nhất, có thể tạm xuất hiện minh tinh.
Sai lầm này rất dễ phạm phải, Trình Tinh Hà đang chờ chế giễu thì mỹ nữ kia móc ra một quyển vở, đoan đoan chính chính viết chính xác đáp án.
Mấy địa giai giám thị vô cùng hài lòng, bảo mỹ nhân băng sơn này đi vào.
Trình Tinh Hà khẽ nói:
"Chuyến này chúng ta đi có thêm năm lừa đảo thiếu ba, ồn ào hồi lâu hóa ra nàng ta là kẻ câm."
Ta khuyên hắn vẫn nên lo cho mình thì hơn.
Bốn tấm tranh của Trình Tinh Hà cũng không dễ gì nhưng hắn có mắt Nhị Lang, có thể nhìn ra chút người chết từ trong tấm tranh. Từ cách ăn mặc của người chết, đoán được chút phong thủy, cũng thuận lợi qua cửa ải, tỏ vẻ người qua cửa này chờ ta là kẻ dùng kéo để vượt qua.
Ta khẽ gật đầu. ĐÚng lúc này, thiên sư cầm hình ảnh giao ca, thay đổi thành người mới cầm tranh. Ta vừa nhìn đã sững sờ...Vậy mà lại là mắt tam giác.
Ấn đường mắt tam giác hẹp, đương nhiên bụng dạ hẹp hòi không thể bao dung người khác, vô cùng ghi thù, vừa rồi ta phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn có thù tất báo sẽ tìm ta trả thù.
Quả nhiên, bốn tấm tranh xếp thành một hàng, đều là địa tương vô cùng hiếm thấy.
Cái thứ nhất là một vòng núi non trùng điệp bao lấy một ngọn núi, đây nhìn qua có vẻ là cá chép nuôi trong chậu vàng làm giàu phát tài nhưng thật ra trong đó nuôi hai giữ tiền, thứ tư...Ta cau mày, thứ tư, phong thủy ta chưa từng thấy.