Chương 216: Lần Sau Không Dám
Sau có núi đứng thẳng, trước có vòng tròn, chẳng lẽ là kim tỳ hoa cái, tướng xuất tướng.
Không đúng...Ta suy nghĩ, báo đáp án lên, đó là xuất ra thầy phong thủy.
Kết quả vừa nói ra khỏi miệng, mắt tam giác lập tức vui vẻ, dáng vẻ thù lớn đã được báo, nhìn về phía bốn giám thị.
Bốn địa giai giám thị vừa nhìn, lướt nhanh qua ta:
"Nói sai rồi. Đó là kim tỳ hoa cái, xin lỗi, ngươi không được chọn, không có tư cách vào phủ Thiên Sư."
Dứt lời ra hiệu cho ta đi nhanh ra ngoài, đừng làm các thí sinh phía sau chậm trễ.
Trình Tinh Hà đứng trong hàng ngũ trúng tuyển nghe thấy thế, lập tức lo lắng:
"Lý Bắc Đẩu, sao vào lúc quan trọng ngươi lại tuột xích?"
Ta cũng nguội lạnh trong lòng, không được tuyển chọn?"
…
Lúc này, mắt tam giác mở lớn mắt nói:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi đi!"
Người phía sau cũng nghi ngờ nói:
"Con chồn hoang còn muốn thi phủ Thiên Sư, đậu mới là có quỷ."
Người phía sau cũng nóng nảy, bảo ta mau nhường đường, có người tính lớn, định kéo thẳng ta ra sau.
Ta bỏ qua những người này, nói lớn:
"Ta không nhìn lầm, đây là ra thầy phong thủy."
Lần này, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, không chỉ những người tham gia thi mà ngay cả bốn địa giai giám thị cũng nhìn về phía ta.
Mặt tam giác vừa nghe lập tức nói:
"Ngươi là cái thá gì mà dám nói tiên sinh địa giai nhìn sai rồi? Thực sự là cóc ngáp...Miệng thật lớn! Có Võ tiên sinh có trách nhiệm không? Xiên thứ này ra ngoài!"
"Đúng đó, ngươi tưởng ngươi là cái rễ hành gì, địa giai còn không nhìn đúng bằng ngươi à?"
Hiển nhiên mấy địa giai giám thị không kiềm được, đường như ta đây không phục cũng không ít, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng lười cho ta, mấy Võ tiên sinh được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức xuất hiện, kéo thẳng ta ra ngoài.
Ta vừa định phản kháng thì mỹ nữ băng sơn vừa nãy xuất hiện, không biết nàng ta ra tay như thế nào, mấy Võ tiên sinh kia lập tức thả lỏng ta ra.
Nàng ta làm một thủ thế mau nói với ta, ta không kịp nói cảm ơn mà nói lớn luôn:
"Thứ như phong thủy sai một ly đi một dặm. Các ngươi nhìn kỹ chút xem, đằng sau núi có một cây tùng đứng thẳng, rõ ràng là ô che chuôi, quả thật vòng tròn có thể kim tỳ nhưng trên vòng tròn có một tảng đá dài và hẹp, đây là thầy phong thủy đi trên nũi giẫm lên huyệt dùng tùng là dù và núi làm la bàn, không ra thầy phong thủy thì ra cái gì?"
"Cây tùng và tảng đá dài và hẹp?"
"Ở đâu? Sao chúng ta không thấy?"
Nhưng mắt kính gọng vàng đẩy gọng kính một cái, nhìn kỹ, bỗng cau mày:
"Không đúng, quả thật tấm hình này có vấn đề!"
Thì ra góc độ chụp tấm hình này rất xảo trá, không chụp được cây tùng và tảng đá dài và hẹp như kim đồng hồ cho nên địa giai giám khảo không nhìn ra.
Nhưng ta nhìn ra, cây cỏ bị bóng cây che đi sẽ thưa thớt, còn tảng đá tròn lại càng không phải nói, đá dài và hẹp như kim đồng hồ không nhìn được nhưng trên tảng đá có một khoảng rêu xanh dài mảnh chhwnsg tỏ chỗ này khuất sáng, chắc chắn có một tảng đá hình dải và hẹp.
Mắt tam giác và mắt kính gọng vàng nhìn hết về phía giám thị râu đen.
Rất rõ ràng, mắt tam giác là đệ tử của râu đen, còn tính tính râu đen kia lại rất nóng nảy, lúc đó vỗ thẳng một cái lên cái bàn gỗ tùng, tức giận nói:
"Thằng nhóc ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám giở trò trên một tấm hình!"
Đúng vậy, chuyện này mà truyền ra, đường đường địa giai còn không nhìn chính xác bằng hoàng giai thì mặt mũi họ đặt ở đâu.
Dứt lời khoát tay với bên ngoài:
"Xóa tên thằng nhóc này khỏi ngành phong thủy, dưới tay ta không thể có súc sinh hại người gian dối được!"
Mắt tam giác kia bị dọa sợ run cầm cập, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ:
"Sư phụ ta sai rồi, sư phụ lần sau ta không dám..."
Phải biết rằng bị xóa tên khỏi phủ Thiên Sư thì tiếp theo ngươi không thể lăn lộn nữa...tiền đồ cả đời bị phá hủy hết.
Tục ngữ có câu ác giả ác báo, thấy tướng mạo kia là biết băng dày ba thước không thể do cái lạnh của một ngày, sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài.
Người còn lại của cuộc thi cũng choáng váng mặt mày hết, lau mắt mà nhìn với ta:
"Mắt còn độc hơn địa giai thật à?"
"Chỉ một hoàng giai, sao luyện ra được?"
Còn mắt kính gọng vàng thì nói với ta:
"Chuyện này là ngoài ý muốn, ngươi có thể vào phủ Thiên Sư rồi."
Dứt lời, hắn nhìn tài liệu đăng ký tham gia của ta, bỗng khẽ hỏi:
"Tên ngươi là Lý Bắc Đẩu?"
Ta khẽ gật đầu.
Vẻ mặt hắn hơi thay đổi nhưng lập tức đè xuống.
Kỳ lạ, hắn biết ta?
Nhưng ta cũng không kịp nghĩ nhiều đã phải đi tìm Trình Tinh Hà rồi.
Trình Tinh Hà vô cùng hưng phấn:
"Ta biết ngươi làm được mà. Chỉ một câu nói đã tới tuyệt sát. Ngươi có thấy mặt mấy địa giai kia xanh mét không!"
Ta lại nhìn về phía mỹ nữ băng sơn kia, cảm ơn nàng ta...Vừa rồi nhờ có nàng ta tranh thủ cơ hội nói chuyện giúp ta.