Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 217 - Chương 217 - Tìm Mã Đông Mai

Chương 217 - Tìm Mã Đông Mai
Chương 217 - Tìm Mã Đông Mai

Chương 217: Tìm Mã Đông Mai

Đồng thời ta cũng hơi tò mò...Bản lĩnh nàng ta vô cùng giỏi, nhanh tới mức ta cũng không thấy rõ nàng ta ra tay thế nào, ta là một người đàn ông còn không thể chống đối lại nhiều Võ tiên sinh, sao nàng ta lại lợi hại như thế?

Mỹ nữ băng sơn vẫn không để ý tới ta.

Chẳng qua ta nhận ra mỹ nữ băng sơn này xem ra cũng không phải người không có lương tâm.

Chính thức bước vào phủ Thiên Sư, ta và Trình Tinh Hà cũng nhận được chuông phong thủy theo thành tích cuộc thi, Hai chúng ta đều là chuông đồng rách rưới đại diện cho thân phận hoàng giai của chúng ta. Còn mỹ nữ băng sơn kia thì lại là chuông bạc.

Vậy mà lại cao hơn chúng ta một khoảng.

Có điều chuông phong thủy này cũng không quan trọng, quan trọng là tìm được người què Giang ở phủ Thiên Sư.

Ta cũng không quen thuộc nơi này, tìm Ô Kê tới.

Vốn Ô Kê thấy vậy mà ta cũng có thể được tuyển chọn, mắt dại ra, lẩm bẩm:

"Sao ngươi có thể vào..."

Hắn biết rất rõ bản lĩnh của ta, không hẳn bất ngờ như thế chứ?

Hay là nên nói...Ta lập tức hiểu ra, thứ khi sư diệt tổ này, có thể là hắn đưa tấm hình kia cho mắt tam giác, không mong ta có thể vào phủ Thiên Sư để tránh chuyện mình nhận hoàng giai làm thầy truyền ra làm mất mặt.

Chuyện này chọc tức ta, ta bảo hắn dẫn ta đi làm quen với hoàn cảnh ở phủ Thiên Sư, còn chuyên chọn chỗ nhiều người để đi, vừa thấy có người chào hỏi hắn là lớn tiếng hỏi:

"Đồ đệ ngoan, giới thiệu cho vi sư chút xem đây là ai?"

Khiến Ô Kê tức tới ngứa răng. Người của phủ Thiên Sư mà biết chuyện địa giai bái hoàng giai làm thầy lại thêm chuyện ta so sánh với địa giai thì ta cũng chỉ tính là hơi có tên tuổi.

Nơi làm việc cầu tám trượng này rất lớn, bố cục thiết kế thành cửu cung phi tinh, người vừa bước vào vốn không phân rõ đông tây nam bắc. Chỗ ở của người què Giang ở vào cực bắc, chỗ rất nhỏ, ta thầm ghi nhớ.

Còn quy củ của phủ Thiên Sư rất nghiêm khắc, người mới nhập môn như chúng ta bảy giờ tối đã không được đi loạn bên ngoài, chỉ có thể ở hậu xá...bị phát hiện thì lập tức đuổi ra khỏi phủ Thiên Sư.

Hậu xá cũng chia làm ba cấp, theo thứ tự là Thiên Địa Nhân. Phòng chữ Thiên là tốt nhất, phòng chữ Địa là thứ hai, phòng chữ Nhân là thấp nhất. Chúng ta bị phân tới phòng Bính phòng chữ Nhân...chỗ kém nhất toàn bộ phủ Thiên Sư.

Chẳng qua ta và Trình Tinh Hà cũng đã quen cuộc sống nghèo nàn, cũng không có gì không quen với những việc này.

Chờ tới khi đêm khuya yên tĩnh, ta dẫn Trình Tinh Hà leo tường vào phòng kho.

Không ngờ phòng kho trống rỗng, vốn không có ai, tìm một vòng lớn chỉ có ông cụ đang trông giữ nhà kho. ÔNg cụ kia râu tóc bạc phơ, nhìn rất giống ông nội trong Hồ Lô Oa. Ta đi qua hỏi thăm hắn ta:

"Người què Giang có ở đây không?"

Ông cụ kia nghiêng đầu nhìn ta, chỉ tai mình, ý là không nghe rõ.

Trình Tinh Hà cũng kề lại, hỏi:

"Mã Đông Mai đâu? Mã cái gì đó Mai Mã Đông Mai, cái gì mà Đông Mai Mã Đông Mai..."

Bị ta đá một cái văng ra.

Ông cụ nhìn chúng ta cười ngốc nghếch, nụ cười này lập tức khiến ta nhớ tới ông ngoại cậu Ba.

Không biết ta không ở nhà, lão đầu nhi có ồn ào không. Ta phải nhanh chóng giải quyết xong để trở về chăm sóc hắn.

Vậy nên ta đưa chuông phong thủy của ta và Trình Tinh Hà cho ông cụ xem, ý là chúng ta cũng là người mình, muốn vào xem một chút.

Ông cụ biết, vội khẽ gật đầu, chỉ vào trong.

Vào trong xem thì mùi mốc xông vào mũi hun tới não người nhũn ra đau đớn, không có thứ khác mà chỉ có vài đồ dùng bảo hộ lao động, giẻ lau nhà, găng tay gì đó...Phủ Thiên Sư nhìn có vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian, có chỗ này mới có vẻ tiếp xúc với trái đất.

Có thể tìm một lần đều tìm cả nhưng không thấy dấu vết người què Giang, ta thầm nói chẳng lẽ người què Giang nghe phong phanh gì nên chạy mất rồi?

Trình Tinh Hà cũng thấp thỏm nóng nảy, đạp một cái vào cái ghế rách trong phòng:

"Mất thời gian nhiều như thế lại vồ hụt."

Sau đó hỏi ta phải làm sao bây giờ?

Ta nhìn kỹ, phát hiện dưới một cái giường có đặt một cái giày rách, một cái đế giày bình thường, một cái khác bị mài lệch, hiển nhiên là người què đeo, trong lòng nhất thời cao hứng, xem ra đây chính là chỗ người què Giang ngủ rồi.

Còn những thứ kia của hắn cũng còn ở đây chứ không giống như chạy trốn, ta ra thủ ngữ với ông cụ râu bạc kia, không ngờ đúng là hắn nhìn hiểu, hoa chân múa tay với ta, nói Tiểu Giang như nhận ra chuyện gì đó, sẽ quay lại nhanh thôi.

Ta lập tức vui vẻ, hỏi hắn "Tiểu Giang" đi đâu? Cụ thể khi nào có thể về?

Lão đầu nhi khoa tay nói hình như là Tây Xuyên, bảo hay là chúng ta đến Tây Xuyên tìm xem.

Ta lập tức bật cười. Tây Xuyên lớn như vậy, chúng ta có tìm cả năm cũng chẳng thấy, đúng là chẳng bằng ở yên đây ôm cây đợi thỏ cho rồi.

Bình Luận (0)
Comment