Chương 247: Điều Kiện
Cách là do con người nghĩ ra...Ta suy nghĩ rồi đứng lên:
"Tìm Ô Kê."
Chờ Ô Kê chạy tới, ta cảm nhận thấy hắn quạt gió trước mắt ta, sau đó thở dài một hơi:
"Sư phụ lão nhân gia tạo nghiệt gì, sao để ông trời thu bát cơm lại rồi?"
Ngươi mới bị thu bát cơm ấy. Ta hỏi thẳng hắn kết cấu của đường Thái Cực như thế nào.
Ô Kê sửng sốt, hiểu nhiên hơi bực bội hỏi động tới chỗ kia làm gì rồi vẽ một cái sơ đồ phác thảo cho ta.
Mắt ta đã gần khỏi, gỡ bịt mắt ra nhìn, đường Thái Cực thật đúng như kỳ danh, cấu trúc thái cực âm dương, ai cũng có thể vào khu vực màu trắng nhưng không cho ai vào khu vực màu đen. Muốn vào vị trí màu đen thì phải qua một hành lang, còn ở hành lang đó thì truyền thuyết nói có thứ trấn giữ nhưng không ai biết đó là thứ gì.
Lan Như Nguyệt bày tỏ quả thực lần trước nàng gặp phải thứ rất kỳ lạ ở hành lang này nên mới bị phát hiện...Còn nó là thứ thì thì nàng không thấy.
Ai cũng nói đường Thái Cực nuôi thứ gì đó giữ cửa không muốn cho ai biết, chẳng lẽ là thật.
Có điều cũng đúng, nếu dễ tìm thế thì chẳng phải quyển sách bí mật về thế cục tứ tướng đã bị người què Giang lấy đi lâu rồi à.
Ta bảo Ô Kê điều tra một chút, xem thử nhân viên tuần tra kia giao ca lúc nào, thời gian nào thì thả lỏng hơn chút?
Ô Kê vừa nghe ta định lẻn vào chỗ kia tìm đồ thì mặt bị dọa sợ tới trắng bệch không còn chút máu:
"Sư phụ, lão nhân gia đừng trách ta nhiều chuyện...Chỗ đó là đầm rồng hang hổ, quan trọng là ta không nghi ngờ bản lĩnh của ngươi nhưng đang yên lành sao lại đi tìm đường chế chứ?"
Lời này thật làm lòng người đau đớn...Ai đang sống yên lành lại đi tìm đường chết, chẳng phải là vì nếu không làm thì không sống được mấy ngày nữa à?
Ô Kê không lay chuyển được ta, đành phải tìm cho ta một thời gian biểu, còn nói hắn đã khuyên rồi, ta muốn khư khư cố chấp thì nếu xảy ra chuyện gì đừng có khai hắn ra.
Thời gian cấp bách, để nhanh chóng tìm ra, ta dẫn Trình Tinh hà và Lan Như Nguyệt tới chỗ đó.
Bây giờ còn sớm, toàn là tinh anh huyên giai địa giai tới tới lui lui bên trong. Trình Tinh Hà vừa thấy đã bỏ cuộc nửa đường:
"Ta thấy chúng ta vẫn nên về đi, kéo dài một chút còn có thể sống lâu thêm vài ngày. Với trận thế này, đi thẳng vào trong có khi hôm nay phải nhắn nhủ ở đây đấy."
Tới cũng đã tới rồi, vào xem một chút rồi nói sau.
Chỉ thấy đúng là đường Thái Cực vừa to lớn vừa rộng rãi, tổng thể toàn là màu trắng, đặt pháp khí và sách vở rực rỡ muôn màu khiến người ta có nhiều thứ quá xem không hết. Nếu ông chủ tiệm bán đồ cổ thấy vật quý giá cất ở đây, có khi mắt cũng rơi xuống.
Chúng ta cải trang thành dáng vẻ đi tìm sách đọc ở khu vực màu trắng, đúng là trông thành có không ít người đứng giữa một hành lang, canh phòng nghiêm ngặt bốn phía. Lan Như Nguyệt viết:
"Là chỗ này."
Ta mấp máy môi, giả vờ qua bên kia tìm sách, chờ tới thời gian giao ca thì tiếp cận bên kia, không ngờ giao ca cũng đâu vào đấy, có thể thấy sau khi Lan Như Nguyệt xông vào đã tăng cường bảo vệ, thoáng chốc đã bị mấy người canh giữ căn phòng đen kia dẫn về:
"Đây không phải chỗ ngươi có thể vào."
Ta hơi tựa vào, mấy người kia hung thần ác sát đốt đèn lên.
Điều này khiến ta tuyệt vọng, mẹ nó với cái trận thế này thì có là Bát Tí Viên Hầu cũng không vào được.
Lan Như Nguyệt và Trình Tinh Hà cũng lộ ra vẻ mặt "Ta biết mà."
Ta đang nghĩ làm cách nào để vào thì đúng lúc này, một bàn tay khoác lên vai ta, ta ngoảnh lại nhìn thử, là một ông cụ khô cằn.
Ông cụ kia nói khẽ:
"Ngươi muốn tới căn phòng đen trải nghiệm một chút phải không? Ta có thể giúp ngươi."
Ta lập tức tỉnh táo tinh thần, khẽ hỏi:
"Thật ạ?"
Ông cụ kia cười tẻ ngắt:
"Chẳng qua có một điều kiện."
…
Ta lập tức nói:
"Ngươi nói đi."
Hắn vẫy tay với ta, ra hiệu ta tới gần để nói.
Ông cụ này có một phòng trực nho, thì ra là nhân viên làm việc ở đường Thái Cực, hiển nhiên là lo lắng chuyện gì đó.
Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt định tới nhưng hắn không cho, Khóe môi hắn có một vòng màu đỏ, chuyện này là việc khó nói, đúng là không muốn nói với người ngoài.
Vừa bước tới, hắn đã hơi căng thẳng nói:
"Điều kiện của ta là muốn ngươi cứu cháu ta...Nó bị thứ không sạch sẽ quấn vào."
Như thế cũng là lừa ta xoay vòng...Hắn cũng là người của phủ Thiên Sư, sao không tự mình làm?
Lại nhìn khí của hắn thì phản ứng kịp...Ông cụ này là một tiên sinh Văn, công đức đều ở trên mắt và ngoài miệng, có thể là xem tướng, không thành thạo với tai họa.
Ta bảo ông ta nói kỹ một chút.
Bề ngoài ông cụ này là tiên sinh khá bảo thủ, đúng là "khó mà mở miệng" run rẩy đưa cho ta một xấp giấy.