Chương 246: Sao Ta Không Nghĩ Ra
"Có phải là tên trộm vào đường Thái Cực lần trước không?"
Xung quanh rối loạn, chỉ biết có người vây xung quanh chúng ta.
Người què Giang này đúng là có khả năng, còn có thể dẫn đội tuần tra tới...Lần trước Lan Như Nguyệt xông vào đường Thái Cực ban đêm, khiến cho tiếng tăm còn chưa mất, nếu bị bắt lại thật thì không phải là chơi mình chết à.
Nhưng tay ta không thả lỏng, vẫn sống chết kéo chặt tay người bên dưới:
"Sao ngươi lại lừa ta đưa cửu quỷ áp quan dưới đất đi?"
Người đó cười khẽ, không lên tiếng...Nói tới cũng kỳ lạ, ta bỗng có cảm giác dường như ta từng nghe giọng nói này rồi.
Da gà toàn thân lập tức nổi lên...Chẳng lẽ ta quen người què Giang này?
Nghĩ thế, ta định sờ mặt hắn một cái.
Nhưng đúng lúc này, ta cảm thấy tay đau đớn vô cùng, ngẩng lên theo phản xạ có điều kiện. Cùng lúc đó, ta cảm thấy hắn trượt ra từ dưới người ta, chạy ra xa.
Điều này đã chọc tức ta, con vịt đã tới miệng còn bay đi, ta đuổi về hướng đó nhưng chưa đi được hai bước đã vấp té xuống đất, sau đó cảm thấy tay bị người ta bẻ quặt ra sau lưng như thể bị người ta bắt được. Ta định giãy giụa nhưng gáy bị đập một cái, không biết gì nữa.
Trong mịt mờ mờ mịt, ta cảm thấy có người tựa vào cạnh ta, sờ mắt ta như thể rất đau lòng.
Ta bắt được cánh tay kia.
"Tiêu Tương?"
Nàng im lặng một lúc, giọng nói kỳ ảo vang lên:
"Ngươi có hận ta không?"
Ta lắc đầu:
"Ta thích ngươi."
Cơ thể nàng khẽ run lên, ôm ta chặt hơn, giọng hơi yếu đuối một cách bất ngờ:
"Ngươi tốt lắm...Ta không bao giờ muốn về nữa."
Ta trở tay ôm nàng:
"Ta biết."
Nàng bị trấn dưới đất không thấy mặt trời nhiều năm như thế, đã trải qua như thế nào?
Sau đó, dường như nàng nghĩ tới gì đó, bỗng nói:
"Lần này ngươi phải cẩn thận, cẩn thận một người đeo vòng tay màu lam."
"Người đó là ai?"
"Kẻ thù của ta, sắp tìm tới cửa."
Giọng Tiêu Tương lạnh đi, dường như nghĩ tới người kia là hận tới ngứa răng.
Đúng thế, có người mong phá cục, có người mong thế cục tứ tướng vĩnh viễn không bị phá vỡ.
Ta bỗng có cảm giác vô cùng vô lực. Đây có lẽ là chuyện không phải một kẻ vớ vẩn như ta có thể dính vào nhưng cố tình lại bị cuốn vào.
Chẳng qua trời sinh ta gan lớn, bất kể là tình huống nào, chẳng thà lấy tinh lực đi tìm cách giải quyết còn hơn là sợ hãi hoảng hốt.
Chờ mở mắt ra lần nữa, trước mắt vẫn đen kịt, ta mù mờ đi vòng một lúc, một cảm giác sợ hãi dâng lên trong đầu...Ta mù rồi?
Nghĩ thế, ta định sờ hai mắt mình nhưng một bàn tay khác đè chặt tay ta lại.
"Đừng lộn xộn!"
Giọng ầm ầm ỹ ỹ của Trình Tinh Hà vang lên:
"Vừa bôi nước mắt Long Nhãn lên xong, ngương đừng chà đạp nữa."
Ta nhớ ra chuyện lúc trước, lập tức hỏi họ đã có chuyện gì xảy ra?
Trình Tinh Hà nói:
"Không có gì, chẳng qua là ông già khốn kiếp người què Giang kia tay đen, không biết là phấn gì, mắt ta và Lan Như Nguyệt lập tức đen kịt. Đội tuần tra đi tới, khỏi nói cảnh tượng rối loạn bao nhiêu, may mà sức lực Lan Như Nguyệt lớn như trâu, cõng ngươi về nếu không bây giờ mọi người đành phải cầm bánh ngô hấp trong tay, cùng hát bài hát nước mắt sau song sắt rồi."
Dứt lời, hắn bắt đầu mắng chửi người què Giang:
"Mọe nó, còn trơn hơn lươn trong hố xí. Lần sau mà tìm được hắn xem có lột da hắn ra không. Ngươi hỏi gì nhỉ?"
Ta lắc đầu.
Trình Tinh Hà sợ ta đau lòng, vỗ vai ta:
"Chẳng phải bên ta không cố gắng mà là quân địch quá xảo quyệt. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá. Ngươi còn mấy ngày nữa mà."
Ta lại nghĩ thời gian có hạn, không bắt được người què Giang này thì hắn ta sẽ có cảnh giác, lần sau càng khó tìm, còn có cách nào khác để tìm ra bí mật thế cục tứ tướng đây chứ?
Ta bỗng nhớ ra, vì sao người què Giang lại tới phòng làm việc cầu tám trượng?
Chẳng lẽ...Cũng là vì quyển bí mặt ở đường Thái Cực như Lan Như Nguyệt?
Trình Tinh Hà nghe thấy suy đoán của ta thì cau mày:
"Vậy hắn nấp trong này lâu thế, lại phá tan thế cục tứ tướng thì hẳn đã tìm được từ lâu rồi chứ? Bây giờ chúng ta mới đi, rớt lại sau người ta hai mươi năm, rắm cũng không kịp nóng."
"Không đúng."
Ta trả lời:
"Nếu tìm được rồi, hắn còn quay lại làm gì? Ta cảm thấy...Có khi hắn chỉ tìm được một phần mấy quyển sách bí mật đó thôi, còn một phần chưa tìm ra."
Nếu chúng ta có thể tìm được những quyển sách bí mật đó...Còn tìm người què Giang làm gì? Có khi người què Giang sẽ đi tìm chúng ta luôn!
Cũng có thể tới lúc đó vốn chúng ta không cần người què Giang nữa, tự chúng ta có thể tìm được đáp án thế cục tứ tướng từ trong sách bí mật.
Trình Tinh Hà vỗ đùi:
"Móe nó, sao ta không nghĩ ra!"
Nhưng hắn nghĩ lại, mặt lại nhăn nhó:
"Chẳng qua lần trước Lan Như Nguyệt đã khiến chỗ đó thần hồn nát thần tính, bây giờ chúng ta đi chẳng phải là va vào họng súng à?"