Chương 245: Xông Vào Cấm Địa
Còn có người bàn tán nói Hà Hữu Thâm của Thập Nhị Thiên giai bảo cháu trai nhận ta làm sư phụ, chắc chắn là có nguyên nhân...Hoàng giai nổi tiếng như vậy lần trước chính là thiên sư cấp cao nhất của Thiên Sư phủ Lý Mậu Xương, thằng nhóc này không chừng cũng là tiền đồ vô lượng.
Cũng có một vài nghi ngờ, nói ta chẳng qua chỉ là ăn may chó ngáp phải ruồi, thậm chí còn có người nói ta là dựa vào chỗ dựa thần bí phía sau để ăn gian. Mọi người đã xôn xao đồn ra một bộ Phong Thần diễn nghĩa rồi.
Ta vốn cũng không có hứng thú gì với Thiên Sư phủ, hoàn toàn là để làm cho rõ chuyện của Tiêu Tương và tứ tướng cục nên mới vào đây, cho nên cũng không để bụng những điều này, chỉ giả bộ như người không có chuyện gì mà đi xem Giang què đã trở về chưa.
Đáng tiếc ta vừa đi ra, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, muốn lặng lẽ đến phòng tiện ích chỉ có thể đợi đến lúc giới nghiêm ban đêm thôi.
Mà Đỗ Hành Chỉ vẫn chưa trở về, cũng không biết đi làm chuyện gì rồi.
Buổi tối này ta và Trình Tinh Hà, Lan Như Nguyệt lại ra ngoài tìm Giang què, kết quả trong phòng tiện ích vẫn không một bóng người. Vừa thấy hai đôi giày một giày một mỏng vẫn ở nguyên chỗ cũ, Trình Tinh Hà lập tức ủ rũ.
“Mẹ nó, mạo hiểm lớn như vậy lại vồ trượt. Thất Tinh, đợi như vậy không phải cách, hay là chúng ta đến Tây Xuyên đi.”
Trong lòng ta cũng bắt đầu dao động, thấy ngày thứ bốn mươi chín càng ngày càng tới gần, ta không còn thời gian nữa, cứ đợi ở Thiên Sư phủ như vậy thật sự có thể đợi đợi Giang què sao?
Ta nhìn xung quanh, lại sờ cái ga trên giường kia, đáp:
“Cũng đúng, chúng ta về trước đi.”
Vừa ra ngoài, Trình Tinh Hà theo thói quen muốn lấy cổ vịt ở trong lòng ra, ta lại kéo hắn lại, ra hiệu cho hắn.
Trình Tinh Hà mờ mịt, giơ cổ vịt qua, ánh mắt hỏi ta:
“Ngươi ăn?”
Ăn cái rắm, ta ra hiệu cho hắn “dưới giường”.
Trình Tinh Hà nghĩ rồi lập tức phản ứng lại...Lần trước lúc đến, dưới giường Giang què rõ ràng có một lớp đất mỏng, bọn ta đã giẫm không ít dấu chân, nhưng bây giờ lớp đất mỏng kia đã biến mất rồi.
Điều này chứng tỏ, Giang què chắc chắn đã từng trở về.
Mà bày trí khác không thay đổi, chứng tỏ hắn muốn tạo ra hiệu quả chưa trở về thôi.
Đất kia vẫn sạch sẽ, chứng tỏ hắn vừa quét dọn xong chưa bao lâu...Ta sờ ga giường, ga giường còn có chút hơi ấm, có thể thấy vừa rồi Giang què còn ngồi ở bên trên.
Phòng tiện ích chỉ có một lối ra, mặt đất ở cửa chỉ có dấu chân bọn ta đi vào, không có dấu chân đi ra, chứng tỏ Giang què còn ở bên trong, vẫn chưa đi ra...Chỉ cần bọn ta đợi ở cửa, không tin Giang què không ra ngoài.
Mặc dù Lan Như Nguyệt không biết ta và Trình Tinh Hà giao lưu cái gì, nhưng cũng dừng bước chân, giống như đang đợi chỉ thị tiếp theo của ta.
Trình Tinh Hà gật đầu lia lịa, dùng khẩu hình nói “Conan”.
Người làm phong thủy, loại nhãn lực này chính là điều cơ bản nhất.
Ta gật đầu với hai người họ, rồi tách nhau ra trốn ở hai bên cửa và sau cổng, chỉ cần Giang què ra ngoài, dù hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Nhưng đợi nửa ngày, Trình Tinh Hà bị muỗi đốt khắp người, không hết chỗ nói, không khỏi ngó đầu dùng ánh mắt hỏi ta có thể ra ngoài không? Có khi hôm nay Giang què sẽ không ra ngoài.
Ta lắc đầu để hắn đợi thêm lát nữa, đã đến mức độ này rồi, tuyệt đối không thể từ bỏ.
Đúng lcus này, ta thấy trong cửa có không ít thạch sùng chạy ra.
Loài thạch sùng này là dễ bị kinh động nhất, chạy thục mạng như vậy chắc chắn là bên trong có người đi ra rồi.
Ta lập tức lên tinh thần, ra hiệu cho Lan Như Nguyệt và Trình Tinh Hà chuẩn bị.
Quả nhiên, trong cửa đầu tiên là lộ ra một cái chân đi giày đế giày, sau đó lại lộ ra một cái chân đi giày đế mỏng.
Hắn ra ngoài, đi về phía Tây...Bên phía ta!
Một tay ta đã nắm lấy chuôi của Thất Tinh Long Tuyền, thầm nhủ cuối cùng cũng có thể gặp được lão khốn nạn này rồi.
Nhưng không ngờ hắn vừa ra ngoài, tay đã nâng lên, nhào một cái, bụi phấn màu đỏ đã nổ ra, Trình Tinh Hà ở gần nhất, hắt hơi đầu tiên, tuy Lan Như Nguyệt không đụng vào, nhưng cũng nâng tay bịt mũi...Bên cạnh nàng là bụi hoa dâm bụt, vừa động cành lá đều rung lên theo.
Trong lòng ta giật nảy, lão khốn nạn này còn gian xảo hơn ta!
Ngay sau đó, ta thấy một người xuyên qua sương mù đỏ, vội vã đi ra ngoài.
Chính là chờ cơ hội này, một tay ta chống trên mặt đất, lật người chạy nhào về phía hắn.
Phản ứng của người đó không phải nhanh bình thường, ngoảnh lại lăn về phía trước một vòng, định vứt ta lại nhưng ta đá một phát vào đầu gối hắn, ép hắn mất đi thăng bằng, sau đó hai tay khép lại, đè hắn xuống:
"Chạy thử xem nào, xem thử ngươi còn chạy được không!"
Nhưng cùng lúc đó ta bỗng cảm thấy mắt tối sầm, đường như đèn đường bị tắt hết đi, thầm nhủ chẳng lẽ người què Giang này biết cách kéo dài?
Sau đó, chỉ nghe "soạt" một tiếng, không biết có thứ gì phát ra một tiếng nổ lớn bên cạnh ta, bỗng chốc nghe thấy tiếng người la lớn:
"Có người xông vào nơi cấm đi lại ban đêm!"
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
Xuyên Nhanh: Vạn Người Mê Khuynh Đảo Chúng Sinh (Bản dịch): Hài hước, xuyên nhanh, hệ thống, sảng văn giải trí....