Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 244 - Chương 244 - Đồ Lưu Niệm

Chương 244 - Đồ Lưu Niệm
Chương 244 - Đồ Lưu Niệm

Chương 244: Đồ Lưu Niệm

Ta khuyên Trình Tinh Hà, ngươi và nàng đều là tứ đại gia tộc, môn đăng hộ đối, yêu thì phải dũng cảm nói ra, đỡ cho nén ở trong lòng mà khó chịu.

Vẻ mặt Trình Tinh Hà trở nên rất lạ, lúc này mới nói:

“Ngươi hiểu cái rắm, nàng hơi không ổn, chắc chắn còn có chuyện giấu chugns ta, lập đội với loại người này trong lòng ta không thoải mái.”

“Sao vậy, nàng bái trăng rồi?”

Đây chỉ đơn thuần là giở mánh khóe...Người sói biến thân mới bái trăng.

Trình Tinh Hà lắc đầu, thì thầm nói:

“Không phải, ở sau núi ta đã thấy anh nàng, nhưng anh nàng…”

Nói đến đây, Trình Tinh Hà nhíu mày.

“Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.”

Nói rồi hắn đã nhìn cổ của Lan Như Nguyệt.

Lan Như Nguyệt bảo vệ cổ của mình rất kín, không phải đeo vòng cổ thì là đeo khăn lụa, ta vẫn nghĩ nàng bị thoái hóa đốt sống cổ.

Nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của Trình Tinh Hà, ta dường như cảm thấy cổ nàng có bí mật gì đó...Ví dụ như nàng căn bản không có cổ, đầu là lơ lửng trên cơ thể.

Ta bị tưởng tượng này của mình làm hết hồn, tự nhủ ta mới nên đi viết tiểu thuyết trên mạng.

Xuống núi, nhóm trưởng thôn đã chờ ở cửa thôn từ lâu, cổ đều thẳng ra, có người thấy bọn ta đã hắng giọng reo hò, Trưởng thôn nhìn thấy, lập tức vẫy tay. Theo động tác tay của hắn, trong thôn lập tức vang lên vô số tiếng pháo hoa mai, giấy vụn đỏ rực tung ra khắp nơi.

Lan Như Nguyệt cũng không giống người phụ nữ bình thường, căn bản không bịt tai, dáng người thẳng tắp, tư thế hiên ngang, vậy mà còn bình tĩnh hơn hai bọn ta.

Trưởng thôn bắt lấy ta, lớn tiếng nói:

“Tiên sinh, ta đại diện cho cả Hồ Cô Sơn bọn ta cảm ơn ngươi…”

Nếu ngươi biết Sơn Thần rời đi, dược liệu giảm sút, thì sẽ không cảm ơn ta rồi.

Ta chỉ xua tay, nói ngươi cũng đừng khách sáo, về sau nhớ lên núi dâng hương thần miếu, đừng để hương hỏa kia đứt đoạn.

Nghe vậy trưởng thôn sửng sốt, buông tay ra, khó tin hỏi:

“Lẽ nào Sơn Thần kia, vẫn còn…”

“Điều này thì không phải, tượng thần đã hỏng rồi, Mãn Sơn Thần cũng đã vào ký thân phù, núi này đã trống rồi.”

“Nhưng nơi đây không thể không có chủ, các ngươi cung phụng tượng thần mới, hương hỏa mới, bên trên sẽ lại phái Sơn Thần tới thêm vào chỗ trống này...Hoặc là, tín ngưỡng của các ngươi sẽ sinh ra một thần linh mới, nhập lên tượng thần.”

Ta cũng từng nói, có lúc một số miếu thờ không có chủ, một số tinh linh khá lợi hại ở địa phương sẽ đến ăn hương hỏa, nhận thờ phụng, tạo phúc tích đức cho hương dân, cũng là như vậy.

Trưởng thôn đã hiểu, vội nói hiểu rồi, Sơn Thần này giống như trưởng trấn, chức vị bền vững, người được chọn như nước chảy.

Ta gật đầu, nói với hắn còn phải nhớ một chuyện, làm người đừng quá tham lam, đòi hỏi đừng quá vô độ.

Chỉ đào dược liệu, không trồng dược liệu, dược liệu rồi sẽ hết, chỉ cầu thần, không tin thần, cũng sẽ có hậu quả xấu.

Trên mặt trưởng thôn hiện ra vẻ xấu hổ, vội gật đầu. Ta quay đầu nhìn cấm địa của Sơn Thần, có mấy thanh khí đang tụ tập ở đó, rõ ràng có một số hơi nóng lòng muốn thử, kẻ muốn thượng vị đã đến rồi.

Ta muốn cáo từ rời đi, Thúy Hoa bỗng nhiên kéo ta lại, ánh mắt đắm đuối hỏi:

“Cô gia, khi nào ngươi trở lại?”

Ta nói ngươi vẫn là đừng chờ ta đến nữa, ta đến chắc chắn không có chuyện tốt đẹp.

Thúy Hoa rõ ràng hơi không nỡ, thì thầm nói:

“Vậy ta mong chờ không có chuyện tốt đẹp.”

Trưởng thôn tức, đánh lên đầu của nàng.

“Đứa nhỏ này muốn sét đánh đúng không?”

Thúy Hoa bĩu môi không vui, ta nghĩ rồi nói:

“Thúy Hoa, ngươi có thể cho ta một đồ lưu niệm được không?”

Nghe vậy, Thúy Hoa lập tức vui mừng.

“Cô gia, ngươi nói có phải là muốn dẫn ta theo làm kỷ niệm không?”

Mang tai ta nóng lên.

“Này thì không phải, có điều ba bước say lần trước ngươi ngươi dùng để hạ gục người không tệ, có thể cho ta chút không?”

Nghe vậy Thúy Hoa vội nói phẩm vị của ta tốt, ba bước say này cả Hồ Cô Sơn chỉ có nàng phối ngon nhất, sau đó đã nhảy tưng tửng đi lấy một túi to cho ta.

Trình Tinh Hà từng ăn móng giò vị ba bước say, dáng vẻ nghĩ lại còn thấy sợ.

“Ngươi muốn cái này làm gì? Mở hắc điếm à?”

Mở hắc điếm cái lông, ta thấy Trình Tinh Hà lúc đó không hề nhận ra, đã trực tiếp gục ngã rồi, chỉ biết thứ này không màu không mùi, mà Trình Tinh Hà gục nhanh như vậy lại chứng tỏ thứ này hiệu quả bá đạo. Còn có, Trình Tinh Hà không lâu sau đã tỉnh táo lại, tinh thần phấn chấn, rõ ràng thứ này cũng không có tác dụng phụ gì.

Ông cậu ba thường hay mất ngủ, cứ mất ngủ là ở trên tầng học chim kêu, muốn gọi ta dậy cùng hắn, lấy cái này để điều trị chứng mất ngủ cho hắn khá thích hợp.

Xuống núi trở về Thiên Sư phủ, chuyện này đã dẫn đến chấn động, rất nhiều người đều thì thầm nói một hoàng gia dựa vào cái gì xử lý được chuyện của Hồ Cô Sơn?

Bình Luận (0)
Comment