Chương 250: Sơn Thần
Sắc mặt mẹ Ngô Tiểu Thanh trắng nhợt:
"Chẳng lẽ nhà chúng ta phải cung phụng những thứ này cả đời? Con ta phải giở trò lưu manh đùa giỡn cả đời..."
Ta bảo họ đừng lo lắng rồi nói:
"Thực sự đúng là không dễ làm gì Thần Ngũ Thông, may mà thần này nhà các ngươi là thần hoang."
Ba Ngô Tiểu Thanh cũng sửng sốt:
"Không phải, rau cỏ có rau cỏ hoang, thỏ có thỏ hoang nhưng chưa từng nghe nói cũng có thần hoang..."
Thực ra lúc trước chúng ta cũng từng gặp thần hoang...Ví dụ như vương Thành Bắc đó.
Vương Thành Bắc cũng được người đời xưng là Thành Hoàng, cũng ăn không của người ta không ít hương hoa, nghiêm khắc mà nói thì hắn chỉ là mạo danh Thành Hoàng cho nên là một "thần hoang".
Nói thô tục chút thì chính là treo đầu dê bán thịt chó, ngươi tưởng hắn là Thần Ngũ Thông nhưng thực ra vật bám vào tượng Thần Ngũ Thông chỉ là giả mạo Thần Ngũ Thông mà thôi.
Vào thời Thanh, Thần Ngũ Thông ở phương Nam gây ra nhiều chuyện vô cùng lợi hại, nhất là huyện Giang Bắc, nữ tử rất thích Thần Ngũ Thông, ban đêm còn mơ Thần Ngũ Thông lên Vu Sơn với mình, còn rất vui vẻ. Nhưng thời gian dài, cơ thể càng ngày càng yếu, cũng không ít người chết đi.
Có cô gái tuổi còn trẻ thì ngày nào cũng la hét:
"Thần Ngũ Thông tới đón ta..."
Em trai nàng ta vô cùng tức giận, cầm thanh đao nấp dưới giường, ban đêm thực sự thấy một người đàn ông rất tuấn tú tới, chui vào trong chăn. Em trai nàng ta cũng coi như để giải hận, thấy nửa người dưới chưa chui vào, một đao chém vào trên da đùi, chỉ nghe thấy Thần Ngũ Thông đó kêu thảm một tiếng, che lấy đùi chạy đi.
Em trai nàng ta nhìn thử thì ồ, trên đất là một cái đuôi đầy lông xù xì.
Còn Thần Ngũ Thông kia cũng không dám tới nữa, chị gái hắn ta ổn rồi.
Thần Ngũ Thông là người thành thần thật, theo lý thuyết thì không thể có đuôi, sau này điều tra thì ra là người địa phương cung phụng Thần Ngũ Thông thành phong trào, rất nhiều tà vật bám vào tượng Thần Ngũ Thông, mượn dáng dấp của Thần Ngũ Thông để hút tinh khí của phụ nữ.
Vậy nên phụ huynh và đàn ông Giang Bắc đều trốn dưới giường phụ nữ chờ chém đuôi, mấy tháng trôi qua, không thấy Thần Ngũ Thông xuất hiện nữa.
Trình Tinh Hà gật đầu lia lịa:
"Huynh đệ Thần Ngũ Thông cũng rất vô tội...Người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời úp xuống, cũng vì dáng vẻ đẹp đẽ nên bị hàng nhái trên sơn trại biến thành Ngân Thần."
Dứt lời, ta lật Thần Ngũ Thông lên, họ vừa nhìn thì thấy sau lưng Thần Ngũ Thông có nhúm lông xù như thể cái đuôi.
Lúc này mẹ Ngô Tiểu Thanh mới hiểu rõ:
"Thì ra là thế..."
Trên người Thần Ngũ Thông nhà ngươi chính là thứ...tà ma hàng nhái.
Còn có thể là một thứ lông dài...Cho nên lúc Ngô Tiểu Thanh trộm áo ngực mới phát ra tiếng kêu như động vật.
Vừa nói tới đây, Ngô Tiểu Thanh bỗng bật dậy ở bên cạnh, chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa lẩm bẩm:
"Ta muốn đám đại nương, ta muốn đám đại nương..."
Tinh trùng lên não cũng có dáng vẻ này.
Lan Như Nguyệt cản chân Ngô Tiểu Thân, Ngô Tiểu Thanh hét lên rồi ngã gục, còn đông bắt tây nắm muốn sờ đám đại nương.
Ta ấn chặt Ngô Tiểu Thanh, lột quần hắn ra...Thấy trên da đùi hắn bỗng có một cái nhọt lớn.
Ba Ngô Tiểu Thanh khóc lên tại chỗ:
"Con bị tà ma trị không nói, sao còn bị chứng ung thư..."
Ta trở tay rút Thất Tinh Long Tuyền ra. Thất Tinh Long Tuyền ánh lên ánh sáng sắc bén, khiến ba mẹ Ngô Tiểu Thanh sợ hãi:
"Đại sư, ngươi đa tài đa nghệ như thế, còn có thể phẫu thuật à?"
"Đúng thế, mạng người quan trọng, chẳng phải nên tới bệnh viện à..."
Bệnh viện nào có tay nghề giỏi như ta. Ta lập tức xẻ cái nhọt ra, chỉ thấy bên trong là một nhúm lông xù xì, mở rộng ra thì rõ ràng là một cái đuôi.
Ta giơ tay chém xuống, Ngô Tiểu Thanh hét thảm một tiếng, cái đuôi kia bị chặt đứt rồi.
Thấy Ngô Tiểu Thanh chảy máu đầy đất, khỏi nói ba mẹ Ngô Tiểu Thanh khó chịu bao nhiêu, ôm lấy con trai khóc lóc. Còn máu Ngô Tiểu Thanh chảy xong thì sắc mặt càng lúc càng trắng, chỉ có thở ra không có hít vào.
Điều này khiến ba mẹ Ngô Tiểu Thanh luống cuống, vội giữ chặt ta hỏi con trai làm sao thế?
Ta cũng hơi bực bội, lẽ ra Ngô Tiểu Thanh này bị chặt đứt tà căn thì cũng sẽ đứt liê hệ với Thần Ngũ Thông, hẳn là sợi dây màu đen ở nhân trung sẽ tan đi, ánh mắt dần tỉnh táo, tỉnh lại chứ.
Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt cũng qua xem, không nhìn ra đầu mối gì, ngoảnh lại lắc đầu với ta.
Chuyện này cũng lạ, chuyện như hương khói này nếu hỏi Mãn Sơn Thần thì có thể giúp nàng ta tích lũy công đức.
Vậy nên ta lấy tờ giấy thiếp vàng của Mãn Sơn Thần ra, kêu nàng một tiếng:
"Sơn Thần."
Không ai để ý tới ta, ba mẹ Ngô Tiểu Thanh mỏi mắt mong chờ, vừa thấy không gọi được cái gì ra thì ánh mắt nhìn ta bắt đầu nghi ngờ.
Ta ho khan một tiếng, có việc cầu người thì khiêm tốn ba phần, giọng dịu dàng đi:
"Sơn Thần?"