Chương 251: Hiến Tế
Mẹ Ngô Tiểu Thanh vốn khỏe, không kiềm được lao về phía ta:
"Huhu, ta còn tưởng ngươi cũng có hai ba gì đấy, nào ngờ là thần côn. Dù về mặt kia con ta dọa người nhưng dẫu sao cũng là một đứa trẻ vui vẻ. Bây giờ bị ngươi giết chết. Ngươi đền mạng cho con ta!"
Lần này như thể hai công cùng giận va vào núi Bất Chu, may mà không làm gãy xương sống thắt lưng ta...Nàng ta là người sống, ta dùng cách tà ma đối phó với nàng ta thì sẽ bị Thiên Khiển.
May mà ba Ngô Tiểu Thanh hiểu chuyện, vội kéo nàng ta lại:
"Vợ, ngươi đừng kích động, nghe tiên sinh nói như thế nào trước đã..."
"Ta nhổ vào!"
Mẹ Ngô Tiểu Thanh lập tức nhổ một bãi nước bọt:
"Ông nội nó không phải tiên sinh đứng đắn gì, lúc trước không phải là đuổi theo người nhà đòi đập trứng gà à? Người ông nội nó giới thiệu tới có thể là giống chim tốt gì?"
Sắc mặt Lan Như Nguyệt lạnh đi, chắn trước mặt ta, một tay xách mẹ Ngô Tiểu Thanh cách xa ba bước, định đánh nàng ta. Trình Tinh Hà thấy thế, vội cản Lan Như Nguyệt lại:
"Ách Ba Lan, xúc động là ma quỷ, chúng ta là vì vào cánh cửa màu đen, ngươi đừng chơi trò diệt môn nhà ông cụ!"
Mẹ Ngô Tiểu Thanh không ngờ chúng ta còn có tay chân đi theo, sợ tới mức lập tức im bặt, Lan Như Nguyệt nhìn nàng ta chằm chằm đầy hung ác, sau đó ngoảnh lại nhìn ta, quơ nắm đấm như tranh công, ý là báng súng cứng mới có thể giành thiên hạ.
Ta thầm nói may mà nàng ta sinh ở thời hòa bình thịnh thế, nếu sinh sớm chút chắc chắn sẽ chiếm một vị trí nhỏ nho của bang Đầu Búa.
Lúc này ta bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ bên tai.
Tiêu Tương?
Không đúng, Tiêu Tương cười là lạnh lùng chứ không khiến người ta...Là Sơn Thần.
"Gọi sai rồi."
Gì? Ta nhìn cái tên lần nữa, lập tức phản ứng kịp, đúng thế, trên đó có một chữ "Mãn", đó mới là tên của nàng ta.
Để tránh mất mặt, ta chạy tới căn phòng bên cạnh, ngoảnh lại hô lần nữa:
"Mãn."
Vẫn không có ai...
"A Mãn."
Một hơi thở mang theo mùi thuốc tràn ra, cánh tay quen thuộc quấn tới từ phía sau ta, đôi môi trơn mềm dính vào trên tai ta:
"Cô gia."
Giọng nói như con rắn sống chui vào lỗ tai người ta khiến xương cốt toàn thân ta mềm ra.
Mái tóc đen nhánh rủ xuống vai ta, kêu loạt xoạt.
Nàng ta vòng ra nhìn ta, đôi mắt tuyệt mỹ hắt bóng ngược của ta:
"Ta rất nhớ ngươi."
Lần này ai mà gánh vác được nhưng miệng lập tức bị ăn đau, kéo tinh thần ta về.
Ta vội giữ một khoảng cách với nàng ta, hỏi nàng ta về chuyện hôm nay.
Nàng ta mới trả lời:
"Làm thần linh như chúng ta, có cầu mới có cung, e là Ngô Tiểu Thanh này đã hiến tế mình cho Thần Ngũ Thông hoang này rồi."
Đúng rồi, cầu xin thần linh phải có hiến tế nhưng vậy mà hắn ta lại lấy mình làm đồ tế dâng ra, hành động gì thế không biết?
Y như bán thận mua điện thoại.
Sơn Thần cười khẽ:
"Chuyện này đã là gì, trước kia lúc ta trên Thiên Đình còn từng thấy..."
Nhưng mới nói được một nửa, nàng ta bỗng không nói nữa như thể lỡ miệng vậy.
Ta lập tức sững sờ:
"Chẳng phải ngươi là Sơn Thần núi Hồ Cô à? Còn từng đi qua Thiên Đình nữa?"
Nụ cười của Sơn Thần hơi gượng gạo:
"Không phải trời sinh ta đã ở nơi hoang vu hẻo lánh đó. Ta là trích tiên bị giáng xuống."
Bị giáng chức...Trước kia sơn thần này ở vị trí cao hơn?
Ta hỏi vì sao nàng ta lại bị giáng xuống nơi xa kinh thành.
Nhưng trong mắt nàng ta có vẻ cô đơn, chỉ nói không muốn nhắc tới chuyện đau lòng.
Ta cũng không hỏi tiếp nữa, kéo chủ đề câu chuyện lại:
"Vậy hắn hiến tế mình ra rồi, ta phải làm sao để cứu hắn về?"
Lúc này thì hay rồi, nếu Ngô Tiểu Thanh chết thật thì công đức của ta bị thiệt thêm nghiệp chướng không tính là gì, ông cụ ở đường Thái Cực cũng chắc chắn không cho ta vào cánh cửa màu đen tìm quyển sách bí mật!
Dường như Sơn Thần biết ta nghĩ gì, giọng càng mềm dẻo hơn:
"Có điều nếu cô gia đã mở miệng, có thế nào ta cũng phải nghĩ cách. Không thì ngươi cầu xin ta đi."
Câu cuối khiến mặt ta đỏ chót, miệng cũng cảnh giác hơn, đau đớn không ngừng. Gáy ta lập tức đổ mồ hôi lạnh,
Sơn Thần nhận ra, cau mày, khẽ lau mồ hôi trên đầu ta, hơi đau lòng nói:
"Được rồi được rồi, Bạch Tiêu Tương, ngươi cũng đừng ra tay ác như thế...Dù sao ta cũng ghét những thứ tà ma dùng tên của chúng ta. Cô gia, ta cho ngươi biết, nếu muốn lấy lễ vật về thì chỉ có thể giết chết người nhận lễ vật."
Nói thế, ta phải xin cái Thần Ngũ Thông hàng nhái được hiến tế kia quay lại cứu Ngô Tiểu Thanh à?
Lúc này mẹ Ngô Tiểu Thanh lại phá cửa, có lẽ sợ Lan Như Nguyệt nghe thấy lại đánh nàng ta nên đè thấp giọng nói:
"Xong chưa thế? Con ta phải làm sao bây giờ?"
Sơn Thần sờ mặt ta, cười quyến rũ:
"Ta biết ngay, cô gia thông minh như thế chắc chắn có thể nghĩ kế, chỉ cần ngươi cần thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào...Nhớ, gọi tên khác ta không đồng ý đâu, chỉ có thể gọi ta là A Mãn."
Dứt lời không thấy đâu nữa.