Chương 252: Tiểu Thanh
Ta ngoảnh lại mở cửa, nói yên tâm đi, hôm nay ta sẽ cứu Ngô Tiểu Thanh về.
Sau đó ta hỏi nàng ta có biết Thần Ngũ Thông này được mời tới từ đâu không?
Sao mẹ Ngô Tiểu Thanh biết được, bình thường nàng ta không dám vào phòng con trai, chuyện này có gì quan trọng, cứu con về mới là quan trọng nhất.
Ta nghĩ một lúc, bảo mẹ Ngô Tiểu Thanh tìm giúp ta mấy câu đối Tết cũ, lấy năm cái chén, bỏ gạo vào từng cái một.
Trình Tinh Hà nhìn ra mục đích của ta, có phải định bày chiêu bắt ba ba trong rọ với thần hoang kia không?
…
Mẹ Ngô Tiểu Thanh vừa nghe thấy muốn làm thứ lạ lùng như thế thì nhin ta tràn đầy nghi ngờ, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lan Như Nguyệt, nàng ta rụt cổ không dám lên tiếng, chỉ ra ngoài tìm đồ.
Khỏi nói, cung thiên di của mẹ Ngô Tiểu Thanh sưng to, xương cổ tay gồ lên, rõ ràng bình thường khăng khăng cho mình la đúng, chắc chắn tính cách vô cùng mạnh mẽ, vốn không để người khác có ý kiến của mình như kẻ độc tài vậy. Tục ngữ có câu cưới vợ không hiền khổ ba đời, mẹ Ngô Tiểu Thanh chính là như thế.
Ba Ngô Tiểu Thanh ôm lấy hắn, dáng vẻ vô cùng đau lòng. Trình Tinh Hà ngồi xổm bên cạnh nhìn y như thiên cầu trông trăng rằm vậy, vẻ mặt khỏi nói có bao nhiêu ước ao.
Ta dịch ánh mắt nhìn về phía quần của Ngô Tiểu Thanh, lại sửng sốt. Mẹ ơi, hắn đã là người chết rồi còn nhất trụ kình thiên như thế?
Không hổ là khách hương khói của thần Ngân Tà, thảo nào cả ngày chỉ nhớ tới đám đại nương.
Lúc này, Trình Tinh Hà huých vai vào ta, khẽ nói:
"Thất Tinh, có cảm thấy chỗ nào đó sai sai không?"
"Ý ngươi là bình thường Thần Ngũ Thông mê đàn bà, lần này lại mê đàn ông?"
Ta cũng đoán được một chút.
Nhưng Trình Tinh Hà xua tay:
"Không phải, ngươi không phát hiện ra Ngô Tiểu Thanh này có hứng thú với phụ nữ như thế nhưng lại không có chút hứng thú nào với Ách Ba Lan* không?"
*Lan câm
Ta đáp:
"Với bản lĩnh của Ách Ba Lan thì ai dám chứ?"
Có khi một đá của nàng ta là có thể khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, suy nghĩ này khiến nửa người dưới của ta lạnh toát.
Trình Tinh Hà trả lời:
"Người bình thường không dám nhưng người bị Thần Ngũ Thông mê hoặc thì không phải người bình thường."
Ta cau mày, điều này cũng đúng, nhìn trạng thái kia của Ngô Tiểu Thanh thì có là heo mẹ cũng đẩy ngã. Mỹ nữ như Lan Như Nguyệt, người bình thường cũng không có mấy ai kiềm chế được mà không nhìn nàng ta. Nhưng từ khi nàng ta tới đây, liếc một cái Ngô Tiểu Thanh cũng không nhìn nàng ta.
Trình Tinh Hà bày ra vẻ mặt xảo quyệt, khẽ bàn bạc:
"Ta định tìm cơ hội lấy cái vòng trên cổ nàng ta xuống xem thử."
Thực ra ta cũng rất tò mò với dây chuyền của Lan Như Nguyệt, chẳng qua vẫn khuyên Trình Tinh Hà:
"Sợ chết thì tiếc mạng chút, đừng để nàng ta đánh mặt ngươi thành hoa đào nở."
Trình Tinh Hà khoát tay:
"Ngươi biết cái gì, sơn nhân tự có diệu kế."
Dứt lời giơ tay ra:
"Cá cược hai trăm đồng không?"
Ta liếc cổ Lan Như Nguyệt một cái, vỗ tay hắn:
"Thành giao."
Trình Tinh Hà híp mắt nở nụ cười.
Lan Như Nguyệt không biết chúng ta đang bàn bạc về nàng ta, đứng ở cửa ra vào như thần giữ cửa. Lúc này nàng ta xê dịch cơ thể mảnh khảnh nhường đường. Mẹ Ngô Tiểu Thanh đã về, tay bưng thứ chúng ta cần. Bây giờ đã hơn nửa năm, câu đối Tết dính toán đất khiến người nàng ta mặt xám mày tro:
"Ngươi xem được chưa? Ta mất nhiều sức lấy mấy câu đối Tết này lắm đấy."
Ta vừa thấy không có vấn đề gì thì khẽ gật đầu.
Lúc này, bên ngoài ồn ào một hồi, ta ngoảnh sang nhìn thì bên ngoài đầy bác gái chen chúc xem náo nhiệt. Người phụ nữ bị Ngô Tiểu Thanh giữ lại lúc trước đi trước làm gương, nước miếng tung bay giới thiệu với các bác gái Ngô Tiểu Thanh thấy sắc nảy lòng tham cỡ nào, mình điềm đạm đáng yêu bao nhiêu, không nhắc tới chúng ta thấy việc nghĩa hăng hái làm lấy nửa chữ.
Đám bác gái như nghe Bình Thư, đều lộ ra vẻ mặt nửa tin nửa ngờ:
"Từ nhỏ thằng bé Tiểu Thanh kia thấy con gái đã sợ hãi. Lần trước con gái ta mặc đồ hở rốn chào nó, đầu nó cũng không dám ngẩng lên, mặt đỏ như mông khỉ, bây giờ sao dám làm thế?"
"Đều do học xấu trên TV...Bây giờ TV toàn dạy người ta hôn người khác."
Nếu có thể dạy được thật thì tốt.
"Ngươi thì biết cái gì."
Người phụ nữ từng bị Ngô Tiểu Thanh lợi dụng kia lộ ra vẻ mặt mọi người đều say mình ta tỉnh:
"Muốn trách thì trách mẹ Ngô Tiểu Thanh ấy."
Mấy bác gái khác vừa nghe thế thì bu lại:
"Vì sao?"
"Các ngươi không biết."
Người phụ nữ dương dương đắc ý nói:
"Lần trước ta tận mắt thấy mẹ hắn hầm canh hoan du tử cho hắn ở bên ngoài."
Canh hoan du tử? Là thứ gì?
Nhưng còn chưa đợi người phụ nữ đó nói xong, mẹ Ngô Tiểu Thanh không kiefm được mà kéo cửa chống trộm lại, mấy bà hàng xóm kia rụt lại chậm chút là rơi cả mũi.
Bên ngoài tràn đầy tiếng mắng, mẹ Ngô Tiểu Thanh cũng không để ý, vội hỏi ta lúc nào mới có thể bắt đầu.