Chương 253: Tức Cười
Ta vừa thấy sắc trời từ từ tối xuống, đã có thể thấy mấy ngôi sao trên bầu trời thì khẽ gật đầu:
"Bây giờ bắt đầu. Có điều chỉ có thể để mình Ngô Tiểu Thanh ở lại đây, các ngươi phải rời đi."
Ba Ngô Tiểu Thanh cũng không nghĩ nhiều, chạy ra bên ngoài nhưng mẹ Ngô Tiểu Thanh thì không làm theo, hất tay ba hắn ra:
"Như vậy sao được, dựa vào cái gì chúng ta phải giao nhà lại cho các ngươi? Các ngươi trộm đồ nhà chúng ta thì phải làm sao?"
Ta bị nàng ta khiến cho tức giận bật cười, Trình Tinh Hà cười thành tiếng:
"Vâng, chúng ta hiểu, ngôi nhà rách này trị giá bạc vạn nhưng nhà các ngươi có cái gì mà trộm? Cái chổi rách hay là giấy vệ sinh?"
Ba Ngô Tiểu Thanh cũng khuyên nhưng mẹ Ngô Tiểu Thanh lại đặt mông ngồi xuống đất:
"Không được, ta không tin các ngươi. Các ngươi đuổi chúng ta ra ngoài là chột dạ...Không đúng, các ngươi định cắt thận của Tiểu Thanh nhà chúng ta."
Ngươi nói xem ta cũng không phải nướng thịt, muốn quả thận vô nghĩa làm cái gì.
Lan Như Nguyệt đã không kiềm được, bước lên định đánh nàng ta, ta thầm nói Lan Như Nguyệt mà ra tay thì không bị thương nặng cũng là tàn phế, ồn ào không tốt còn phải đền tiền thuốc, vội giữ nàng ta lại:
"Được rồi được rồi, ở lại cũng không có vấn đề gì."
Nói thật, họ không đi, chuyện này cũng có thể thành nhưng chuyện bà nội Thần lần trước khiến ta một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, e là lúc chỉ mành treo chuông sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thấy mẹ Ngô Tiểu Thanh như thế, nếu không đuổi nàng ta ra ngoài khó tránh sẽ gây thêm phiền phức cho ta.
Vậy nên ta nói với họ được rồi, các ngươi ở lại đây, bất kể nghe thấy tiếng động gì cũng phải theo ba điều quy ước. Thứ nhất không được mở miệng. Thứ hai không được lộn xộn. Thứ ba không được mở cửa.
Mẹ Ngô Tiểu Thanh lập tức đồng ý:
"Đồng ý, chỉ cần có thể trông chừng các ngươi thì nhịn chút cũng được."
Ba Ngô Tiểu Thanh cũng gật đầu theo.
Vậy nên ta dán câu đối Tết vào bên trong cửa, khe hở ở khung cửa, sau đó đặt năm chén gạo trước mặt tượng Thần Ngũ Thông...Từ khi mẹ Ngô Tiểu Thanh biết tính mạng con trai mình tương liên với mấy tượng gỗ kia đã lau chúng sạch sẽ, đặt lên bên trên.
Sau đó, ta lấy dầu Nhiên Tê bôi cho mọi người, tắt đèn, đốt năm cây nhang, lẩm bẩm:
"Đạo tùy tâm học, tâm như hương bay, hương nóng lò ngọc, trong lòng có tiên, ngóng trông chân linh, pháp giá trước mặt."
Thực ra đây là niệm cho Thần Ngũ Thông chính thống nhưng những thần hoang nay vẫn đội lốt chính quy, chắc chắn nghe thấy sẽ chạy tới.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cửa sổ vang lên tiếng loạt xoạt...Như cơn gió trước khi mưa tới.
Nhưng rèm che và ngọn cây ngoài cửa sổ lại không có chút động tĩnh nào. Mẹ Ngô Tiểu Thanh thấy tình hình này thì sửng sốt, há miệng định hỏi ta cửa sổ động ảo thuật gì, Lan Như Nguyệt nhanh tay lẹ mắt, dùng đầu hai ngón tay bịt miệng mẹ Ngô Tiểu Thanh lại như vịt Donald.
Trình Tinh Hà thấy thế tức cười nhưng không dám cười ra.
Đúng lúc này, có mấy bóng người bước vào từ cửa sổ.
Nhà Ngô Tiểu Thanh ở tầng năm, lần này mẹ Ngô Tiểu Thanh tự che miệng lại luôn.
Một bóng người trong số đó ôm đầu, nổi giận đùng đùng nói:
"Giữa ban ngày ban mặt mới đánh vỡ đầu bổn tôn, buổi tối còn dám kêu bổn tôn tới, ngươi chán sống?"
Giọng nios kia là giọng nam rất từ tính, các nữ nhân đều thích giọng nói này.
Lại có giọng thiếu niên du dương nói:
"Đại ca, ngươi đừng nóng giận, bây giờ thằng nhóc kia bị chúng ta ăn gần hết rồi, không còn tính người nữa, có teher không cẩn thận vấp ngã nên bây giời mới thiết yến tạ lỗi với ngươi."
Người được xưng là đại ca có bậc thềm, lúc này mới kiêu ngạo nói:
"Có cho thằng nhóc kia cũng không dám."
Dứt lời, tiếng nhai nuốt vang lên...Họ ăn gạo sống trên bàn lích ra lích rích.
Mẹ Ngô Tiểu Thanh lập tức bị dọa sợ run lên.
Ta và Trình Tinh Hà nhìn nhau từ rất xa, Trình Tinh Hà hiểu ý, chắn ở cửa ra vào.
Lan Như Nguyệt cũng trao đổi qua lại với ta...Thần Ngũ Thông này có năm người, ta chịu trách nhiệm ba người bên trái, nàng ta chịu trách nhiệm hai người bên phải.
Một tay ta đặt trên Thất Tinh Long Tuyền định xông về phía họ chém xuống...Ta đã vọng khí, toàn thân mấy tên này đầy uế khí, không biết bình thường làm bao nhiêu chuyện thất đức, xem như ai gặp cũng muốn giết.
Còn sinh hồn của Ngô Tiểu Thanh đã bị hiến tế, lông đuôi mọc không ngừng, vừa cắt đi một cái thì nếu trong mười hai canh giờ không cầm sinh tế của hắn về, hắn ta không thể không chết, ta phải cố gắng ra tay nhanh hết sức.
Nghĩ thế, ta vận hành khí, nắm chặt chuôi kiếm, nhào về phía bọn chúng.
…
Kiếm khí sắc bén, chỉ nghe "soạt" một tiếng, năm chén gạo đặt trước mặt mấy người cũng bị chặt vỡ theo, gạo vung vãi đầy đất, còn mấy Thần Ngũ Thông kia thì hoàn toàn không đề phòng, lúc đó kêu thảm mấy tiếng, một dòng hơi thở huyết khí xen lẫn mùi thú tanh tưởi nhanh chóng tràn ra, ban đầu ta còn hơi vui vẻ...Chém trúng rồi!