Chương 254: Bắt Được Rồi
Nhưng lập tức, ta ngoảnh lại...Xúc cảm này là không chém trúng!
Còn Lan Như Nguyệt cũng bật dậy nện hai đinh Thiên Lôi xuống hai người bên phía nàng ta...Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, hai bóng dáng lập tức bị ném ra.
"Đại ca, có chuyện gì xảy ra?"
"Người kia mời cao thủ tới đối phó chúng ta..."
"Chúng ta chạy thôi?"
"Đi!"
Thần Ngũ Thông có một đặc điểm là tốc độ rất nhanh, tự ta canh ở trước cửa sổ, cảm nhận thấy mấy cơn gió lốc bay về phía cánh cửa thì bay qua.
Nhưng cửa đã bị ta dán câu đối Tết lại...Tuy thứ như câu đối Tết cũ tầm thường nhưng là thứ trừ tà tốt nhất. Vốn nó mang theo nghĩa may mắn, lại được pháo hun đúc, chịu đủ cái nắng nửa năm, Lão Đầu Nhi từng nói dán câu đối Tết ngược lại thì tà vật trong nhà chắc chắn không ra được.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy mấy tiếng va chạm trên cửa chính...Chúng như mấy con dơi mù, không xông ra được.
Trình Tinh Hà lấy dây Chu Sa bên người ra, chạy tới mò mẫn quấn lên người mấy người kia.
Ta lập tức phấn chấn, đoàn đội có hiệu suất hơn bọn buôn nước bọt!
Nhưng đúng lúc đó, Ngô Tiểu Thanh trên giường bỗng kêu thảm một tiếng:
"Mẹ, con đau!"
Mẹ Ngô Tiểu Thanh lập tức đứng lên:
"Con ta, con sao thế?"
Mẹ kiếp, nói chuyện thì dầu Nhiên Tê trên người nàng ta rách luôn!
Một giọng nói tràn đầy hận thù của Thần Ngũ Thông vang lên:
"Thì ra đám đại nương nhà này nấp ở đây hại chúng ta!"
"Không tha cho nàng ta!"
Ta biết không hay, đi tới kéo mẹ Ngô Tiểu Thanh nhưng mẹ Ngô Tiểu Thanh chạy tới phía hắn:
"Con ta, họ làm gì con rồi?"
"Mẹ, mở cửa!"
Ngô Tiểu Thanh điên cuồng kêu lên:
"Họ muốn bắt tam hồn thất phách của con, không mở cửa con sẽ bị họ hại chết!"
Ta lập tức sợ hãi, lời nói dối này còn nhanh hơn Trình Tinh Hà.
Lan Như Nguyệt cũng chạy tới định bắt mẹ Ngô Tiểu Thanh nhưng trong phòng quá tối, Lan Như Nguyệt bị một cái ghế cản lại, phát ra một tiếng động thật lớn. Còn mẹ Ngô Tiểu Thanh thì lại quen thuộc nhà mình hơn cả, gào lên:
"Ta biết ngay là mấy người này không có lòng tốt gì mà!"
Dứt lời, nhào qua mở cửa ra.
Ta bước hai bước qua, một đá đạp cửa đóng lại, mẹ Ngô Tiểu Thanh định quấy nhiễu ta, lửa giận của ta bùng lớn, túm nàng ta ném vào góc nhà:
"Trình Tinh Hà, bắt lấy!"
"Được rồi!"
Không bao lâu sau, tiếng dơi mò mẫm biến mất...Tập trung hết vào tay Trình Tinh Hà. Hắn hưng phấn nói:
"Bắt được rồi!"
Ta mới thở phào nhẹ nhõm, mở đèn, thấy trong bao tải của Trình Tinh Hà chen lấn nhốn nháo, mấy thứ gì đó đang di chuyển bên trong.
Mẹ Ngô Tiểu Thanh nhào qua như muốn cướp lấy:
"Các ngươi thả tam hồn thất phách của con ta ra!"
Ta kéo mẹ Ngô Tiểu Thanh lại:
"Tránh ra."
Trình Tinh Hà cũng rất nhạy bén mà né đi, cúi đầu nhìn chiến lợi phẩm:
"Hôm nay may quá, đúng là bắt được thật. Thất Tinh, ngươi phản ứng nhanh lắm."
Nói xong câu này, họng hắn nghẹn lại, bỗng ngẩng đầu lên nhìn ta:
"Hỏng rồi."
Tim ta thắt lại:
"Sao?"
Trình Tinh Hà mấp máy môi:
"Ở đây chỉ có bốn người."
Một người chạy rồi...
Ta lập tức bật đèn lên.
Mẹ Ngô Tiểu Thanh quen với ánh sáng, nhìn sang, đuổi theo định đánh ta:
"Ngươi khiến nhà chúng ta chịu tai họa thành ra thế này, ta CMN liều mạng với ngươi!"
Trên lớp sơn bức tường đối diện toàn là máu, bàn thờ bị ta bổ thẳng ra, mấy cái chén rơi trên mặt đất, gạo vung vãi đầy đất, đúng là rất thảm thương không đành lòng nhìn. Hai cái đuôi rơi trên đấy, một cái chân một cái tay, không nhìn ra là con vật gì.
Ta ngoảnh lại lạnh lùng nhìn về phía mẹ Ngô Tiểu Thanh:
"Ngươi nói xem mạng của con trai đáng giá bao nhiêu? Mấy thứ đồ nhà ngươi có đáng bao nhiêu tiền?"
Mẹ Ngô Tiểu Thanh sững sờ, nhào tới nhìn Ngô Tiểu Thanh, ngoảnh lại mắng ta:
"Không phải ngươi lấy hồn phách của con ta đi à? Mau thả hồn của con ta về!"
Bây giờ dáng vẻ yêu tới lòng đau như cắt, con ta có chết cũng là do chết trên tay ngươi.
Ta ngoảnh lại chỉ vào cái bao to kia:
"Ngươi muốn hồn thì đi mà hỏi họ."
Lan Như Nguyệt lạnh mặt đi qua, đấm một đấm vào một vật sống trong bao tải.
Vật sống kia lập tức hét thảm một tiếng. Trình Tinh Hà nói ngay:
"Họ nói các ngươi không hiểu quy củ, rõ ràng các ngươi mời họ tới vậy mà lại trở mặt muốn đối phó họ, phải ăn hết hồn người của con các ngươi mới được."
Ta ngưng khí trên tai, cũng nghe thấy mấy thứ kia cằn nhằn không thôi.
"Không ngờ người tới đây lại lợi hại như vậy."
"Ta chưa từng thấy sát khí lợi hại như thế."
Thậm chí còn có người khóc:
"Ca, ta sợ, huhu..."
Ta bảo Trình Tinh Hà hỏi mấy thứ này hồn người của Ngô Tiểu Thanh ở đâu? Nói ra còn đỡ, không nói ra ta sẽ khiến chúng xem rõ sát khí chân chính là thế nào.
Trình Tinh Hà giao tiếp với họ theo ý của ta.
"Hồn người của thằng nhóc kia trong tay lão Ngũ."
"Đúng, lão Ngũ thông minh nhất!"
"Các ngươi thả chúng ta ra càng sớm càng tốt, nếu không lão Ngũ tra tấn thằng nhóc kia muốn sống không được muốn chết không xong đó!"