Chương 255: Can Đảm
Vừa dứt lời, Ngô Tiểu Thanh lại hét thảm lần nữa:
"Mẹ ơi!"
Chỉ thấy trên cánh tay Ngô Tiểu Thanh bỗng xuất hiện một vết thương, máy chảy ra ngoài như thể bị dao găm không ai thấy cắt một nhát vậy.
Sau đó, cánh tay phải cũng bị như thế, không bao lâu sau, tay Ngô Tiểu Thanh toàn là vết máu đan xen.
Trình Tinh Hà lẩm bẩm:
"Kỹ thuật cắt rau này là muốn tỉa thành hoa bầu dục à."
Ta cau mày...Lão Ngũ chạy trốn kia là muốn báo thù, ra oai.
"Haha."
"Hahaha."
"Thằng nhóc này đã hiến tế mình cho lão Ngũ rồi. Bây giỡ lão Ngũ muốn trừng trị hắn ra sao thì làm như thế! Nếu các ngươi không thả sẽ thiên đao vạn quả thằng nhóc này!"
Mẹ Ngô Tiểu Thanh thấy thế, ôm con trai gào khóc, sau đó dập đầu với chúng ta:
"Ta sai rồi, ta sai rồi, cầu xin các ngươi tha cho con ta đi, ta hoài thai mười tháng, nuôi dưỡng từng ngày lớn thành như vậy, ta không chịu nổi..."
Dứt lời, nàng ta đưa một con dao gọt trái cây trên bàn cho ta:
"Các ngươi muốn chém thì chém ta, chém ta có được không..."
Vốn Lan Như Nguyệt lại định đánh nàng ta nhưng vừa thấy thế thì lặng lẽ thả nắm đấm xuống.
Thứ kia đang ép chúng ta.
Trình Tinh Hà rất tức giận, đấm mấy đấm vào bao tải...Năm Thần Ngũ Thông này là một thể, mấy huynh đệ này từng chịu tội, vị lão Ngũ trốn được kia cũng cảm nhận được như thế.
Nếu vật sống này chịu tội thì trên người Ngô Tiểu Thanh lại có thêm mấy vết dao.
Mấy vật sống kia lập tức cười đắc ý:
"Xem các ngươi có còn dám đụng đến chúng ta không!"
Ta suy nghĩ một chút, nói:
"Thả ra đi."
Trong bao lập tức hoan hô.
Trình Tinh Hà sửng sốt, khẽ nói:
"Đừng mà, nhỡ may thả chúng xong chúng giết con tin, chúng ta bị động rồi. Ta thấy chi bằng bóp chết một hai người, dọa hắn một chút để hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ..."
Thần Ngũ Thông cùng vinh cùng hại, bóp chết một người, bốn người còn lại cũng sống không được. Thứ kia thẹn quá hóa giận, định đồng quy vu tận với Ngô Tiểu Thanh thì phải làm sao?
Trình Tinh Hà nghe thấy thế cũng đúng, lúc này mới không tình nguyện mà định mở cái bao tải ra.
Ta đè tay hắn lại, nói to:
"Loài người chúng ta có quy tắc là một mạng đổi một mạng, cho nên chỉ có thể thả một người."
Trong bao yên tĩnh, lại la hét ầm ỹ:
"Muốn thả phải thả hết!"
"Không được."
Ta nói:
"Thấy huynh đệ các ngươi tình thâm, vậy thì một người đi cũng được."
Lần này cái túi to lại yên tĩnh nhưng lập tức truyền tới tiếng cãi vã ồn ào:
"Đại ca, ta sợ, huhu..."
"Đại ca, ngươi chưa từng nói Khổng Dung nhường lê à?"
"Dứt lời, ngươi chưa từng nghe nói trưởng giả làm đầu à?"
Trình Tình Hà không kiềm được mà khẽ nói ra mấy thứ đồ hư hỏng này còn rất có văn hóa.
Được, nội chiến xảy ra, ta nháy mắt ra hiệu với Lan Như Nguyệt. Lan Như Nguyệt hiểu ý, khẽ thả một lỗ hổng ra.
Quả nhiên, mấy thứ bên trong chen lấn, một luồng khí xanh bay ra ngoài.
Thật nhanh.
Ta kéo Trình Tinh Hà, bôi dầu Nhiên Tê, đuổi theo luồng khí xanh kia...Nội chiến náo loạn như thế, hắn chỉ ước gì mọc thêm hai cái chân, nào còn phát hiện phía sau có truy binh nữa.
Chúng ta thả dây dài câu cá lớn, đi theo hắn tìm hang ổ của Thần Ngũ Thông cứu Ngô Tiểu Thanh ra.
Thứ kia rất nhanh, may mà ở không xa lắm, ta thấy luồng khí xanh đó bay vào một nhà xưởng bỏ hoang thì lặng lẽ vào cùng.
Không biết bao nhiêu năm rồi không có người đến chỗ này, trong sân toàn là cỏ dại cao bằng nửa người, vừa có rau muối vừa có cao lương, vừa đi vào đã bị đám lá cây có gai kia đâm vào cánh tay vô cùng ngứa ngáy.
Ta đang gãi cánh tay, Trình Tinh Hà đột nhiên túm ta lại, thấp giọng nói:
"Mọe nó, chúng ta xông vào hang ổ thật rồi."
Ta nói không phải ngươi đang nói nhảm sao? Nếu không phải hang ổ, ngươi có mời ta đến cái nơi rách nát này ta cũng không thèm tới.
Trình Tinh Hà lắc đầu nói:
"Nơi này có ma cọp vồ...Rất nhiều ma cọp vồ, hơn nữa đều là nam nữ trẻ tuổi."
Số tuổi này chắc chắn là thuộc hạ của ngũ thông thần.
Nhưng đạo hạnh của ngũ thông thần vừa rồi có hạn, không thể có nhiều ma cọp vồ như vậy được.
Mà Trình Tinh Hà đã đi về phía trước mấy bước, nói với không khí:
"Tiểu thư, ta muốn hỏi đường, đây là chỗ nào?"
Ta nghe vậy thì vội ngưng khí đưa vào mắt - nhưng ngưng khí vào mắt khó hơn vào tai một ít, ta chỉ có thể miễn cưỡng thấy những đường nét như khói lúc hà hơi mùa đông - tóc dài xõa vai, quả thật giống như một cô gái trẻ tuổi.
Đến khi đưa mắt nhìn tiếp, ta lập tức ngây người - nhiều như vậy?
Lúc Trình Tinh Hà nói ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng đến khi nhìn thấy mới biết ma cọp vồ ở chỗ này đông nghìn nghịt như khói mù mùa xuân vậy!
Ta đã hiểu tại sao hắn lại nói chỗ này là “hang ổ” rồi, điều này chứng tỏcó rất nhiều dã ngũ thông tập trung ở đây!
Ta chỉ có thể nhìn được một chút xíu, hành khí ngưng tụ ở trong mắt không đủ dùng, vì vậy ta bắt đầu nhìn khí.