Chương 257: Đừng Quay Đầu
Lúc một người chui ra khỏi bao đã để lộ nguyên hình, ta đã dồn khí vào mắt, dùng bản lĩnh lớn nhất để xem hình dáng của nó. Dù khi đó không thấy rõ nguyên hình, nhưng vẫn nhìn ra được nó thiếu mất cái đuôi, trên người bị thương, cộng thêm ta đã lén lút bỏ tro hương vào trong bao bố, cho nên chỉ cần tìm được người bị dính tro hương và không có đuôi thì chắc chắn chính là kẻ đó.
Ban đầu Trình Tinh Hà còn rất vui, nhưng nghe ta nói xong thì tức giận muốn điên lên:
"Có mỗi hai manh mối đó thì làm sao tìm được trong đống ngũ dã thông đông như kiến ở đây? Chỉ cần lỡ miệng một câu, hai chúng ta sẽ biến thành ma cọp vồ!"
Nhưng còn chưa nói hết, lại một bàn tay nữa đặt lên vai Trình Tinh Hà, một giọng nói rất thân thiết vang lên:
"Đây không phải là lão Tứ ở Hồ Khiêu Hiệp sao? Sao chỉ có hai người các ngươi?"
Trên trán Trình Tinh Hà lập tức nổi đầy gân xanh - có người nhận ra cái đuôi này!
Ta suy nghĩ một lát rồi quay người sang.
Người đàn ông tuấn tú sau lưng vốn đang tươi cười, nhưng vừa nhìn thấy ta thì lập tức sửng sốt, vô cùng cảnh giác:
"Ngươi là ai, sao lại đeo của Hồ Khiêu Hiệp..."
Nó vừa lên tiếng, những dã ngũ thông khác đều quay sang nhìn chằm chằm chúng ta.
"Suỵt."
Ta thấp giọng nói:
"Các ngươi chưa bao giờ nghe nói đến phẫu thuật thẩm mỹ ở nhân gian sao? Gần đây mấy người chúng ta cũng học được một kỹ năng mới, thỉnh thoảng có thể thay đổi mặt được."
Dã ngũ thông là do động vật biến hóa ra, dựa vào sự xinh đẹp để mê hoặc người khác, vừa nghe có thể thay đổi hình dáng thì vô cùng hứng thú:
"Còn có loại kỹ năng này?"
"Vậy có thể dạy cho ta không, nghe nói khuôn mặt mắt to mày rậm của ta đã lỗi thời rồi, bây giờ đang lưu hành mắt phượng!"
Ta khoát tay một cái:
"Được rồi, các ngươi đi theo ta, trời nóng bức thế này chạy đến đây chắc khát lắm, uống chút nước trước rồi ta sẽ nói kỹ càng cho."
Dã ngũ thông rất thích uống rượu, chỗ này cũng bày đầy rượu khắp nơi.
Trình Tinh Hà ngửi được mùi rượu thơm phức thì cũng muốn uống, nhưng bị ta kéo lại, mà mấy dã ngũ thông kia lại vội uống vào, sau đó giương mắt chờ ta truyền thụ kỹ năng phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng chưa được bao lâu đã gục hết.
Trình Tinh Hà vỗ đùi:
"Ba bước say?"
Ngươi vẫn còn chưa ngu lắm.
Đúng lúc này, ta nhìn thấy trên người một dã ngũ thông có dính tro hương, đang hoảng sợ lo lắng tìm người!
Là lão Tứ kia?
Ta lập tức túm lấy Trình Tinh Hà đi theo.
Quả nhiên lão Tứ đó sáng mắt lên giống như nhìn thấy cái gì, sau đó đi về phía một người.
Người kia đang ngồi xổm dưới gầm bàn, cắn răng nghiến lợi rạch lên một thứ gì đó!
Không sai...Đó chính là lão Ngũ lấy được sinh hồn của Ngô Tiểu Thanh, thứ trong tay hắn chắc là bù nhìn chứa sinh hồn của Ngô Tiểu Thanh - mà sau lưng hắn cũng không có cái đuôi, chắc hẳn cái trên người ta là của hắn.
Ta nháy mắt với Trình Tinh Hà rồi đi về phía cái bàn đó.
Lão Tứ lão Ngũ đoàn tụ đang rất vui vẻ, ta nhân cơ hội này đặt một cái tay lên vai hắn, lại kéo tay hắn qua, vô cùng thô bạo cướp mất thứ trong tay lão Ngũ.
Lão Ngũ hoàn toàn không phản ứng kịp, quay đầu nhìn lại thì nhận ra chúng ta, lập tức cắn răng nghiến lợi:
"Các ngươi là..."
Trình Tinh Hà kéo ta một cái:
"Sao ngươi không trộm mà lại làm như vậy ở chỗ đông người chứ..."
Lão Ngũ giận đến mức hàm răng ngứa ngáy, đang muốn nhào lên, ta chỉ vào lão Tứ đang ngây người như phỗng và lão Ngũ hung thần ác sát, lớn tiếng nói:
"Có thứ không tốt chui vào chỗ chúng ta rồi!"
Tiếng hét này của ta khiến đám dã ngũ thông đang tụ tập đổ dồn ánh mắt đến:
"Thứ gì?"
Lão Ngũ bị ta cáo trạng trước thì sửng sốt, sau đó cũng lớn tiếng nói:
"Ngươi...Ngươi mới là thứ không tốt! Tất cả mọi người, đây là hai người sống!"
"Ồ?"
Ta phe phẩy cái đuôi của hắn, nói:
"Nhưng ta có đuôi, ngươi có không? Ta thấy hai ngươi mới là người sống!"
"Đúng, hai người họ không có đuôi..."
"Hay là người sống!"
"Ăn thịt họ đi!"
Theo mấy tiếng kêu hưng phấn và tàn nhẫn, vô số dã ngũ thông nhào về phía lão Tứ và lão Ngũ.
Trình Tinh Hà trợn mắt nhìn ta không chớp, giơ ngón tay cái lên, mà ta thì nhân lúc nơi này hỗn loạn kéo Trình Tinh Hà chạy ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một cái tay bỗng nhiên đặt lên vai ta.
Cả người ta cứng đờ, bị phát hiện rồi sao?
…
"Đừng quay đầu."
Phía sau là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi:
"Sau khi đi ra ngoài thì nằm xuống."
Kỳ quái, người này là ai? Nói vậy là có ý gì?
"Ca, nhanh lên một chút."
Lại một giọng nói vang lên, giống như đang thúc giục người vỗ vai ta vậy.
Bàn tay kia dời khỏi vai ta, thấp giọng nói một câu:
"Huynh đệ chúng ta sẽ ghi nhớ ân tình hôm nay - chỉ sợ sau chuyện này, ngươi cũng sẽ gặp phải xui xẻo, nhớ cẩn thận."