Chương 258: Hạn Thiên Lôi
Ta càng ngày càng khó hiểu, chẳng lẽ lại có người nhận nhầm ta giống Thành Bắc Vương sao?
Ta không nhịn được quay đầu liền nhìn về phía sau, nhưng lại bị đám dã ngũ thông chạy tới xô đẩy, ta chỉ nhìn thấy vô số bóng lưng đàn ông tuấn tú, căn bản không biết người nói chuyện với ta là ai. Trình Tinh Hà sợ chết, dùng hết sức bú sữa mẹ kéo ta ra ngoài.
Vất vả lắm mới đi ngược đám người ra ngoài được, lúc này Trình Tinh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ta:
"Thất Tinh à, sao ngươi lại to gan như thế, có phải ông cậu ba của ta cho ngươi ăn gan hùm mật báo từ nhỏ không?"
Nếu ta ăn được thứ đó thì tốt - có ít sữa mạch nha đã không tệ rồi.
Trình Tinh Hà nói xong muốn đi ra ngoài, nhưng ta kéo hắn lại:
"Nằm xuống."
Trình Tinh Hà không hiểu:
"Gì?"
Ta ấn hắn xuống:
"Nằm đi."
Trình Tinh Hà không hiểu được hỏi ta lên cơn điên gì, nhưng vì tin ta nên vẫn nằm xuống. Hai chúng ta bò lổm ngổm tiến về phía trước như quân dã chiến.
Trong bụi cỏ toàn là khí ẩm ướt và muỗi, thi thoảng còn có cóc và thằn lằn bò lên chân chúng ta. Trình Tinh Hà không ngừng kêu khổ, mắng ta ăn no rửng mỡ, nhưng đúng lúc này, một tiếng ầm vang lên trên trời.
Trình Tinh Hà sợ hết hồn, ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy tia lửa đầy trời, sửng sốt:
"Đây là...Hạn thiên lôi?"
Sét đánh lúc mây đen giăng đầy là sét bình thường, nhưng thi thoảng cũng sẽ có sét đánh lúc trời quang đãng, loại sét này có tên khoa học là dông khô, trong nghề chúng ta gọi là hạn thiên lôi.
Mà tác dụng của hạn thiên lôi chính là đánh những vật tà vật nghịch thiên.
Tiếp đó chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, một tia hạn thiên lôi lướt qua bầu trời, đánh vào cái xưởng cũ đó. Một luồng sáng nổ tung trước mắt, mùi cháy bốc lên, ánh sáng kia tràn qua đầu chúng ta như lũ lụt, ta và Trình Tinh Hà lập tức ngửi được mùi tóc cháy khét trên đỉnh đầu.
Những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau khi da gà trên người biến mất, ánh sáng đó đã không thấy tăm hơi.
Sắc mặt Trình Tinh Hà tái nhợt như giấy vệ sinh, nửa ngày mới lấy lại được sức, nhìn chằm chằm ta:
"Đây là..."
Nếu rồi chúng ta đứng lên đi thì bây giờ đã bị uy lực mạnh mẽ này của hạn thiên lôi đánh chết rồi.
Sau khi Trình Tinh Hà chắc chắn hạn thiên lôi đã hết mới bò dậy nhìn cái xưởng kia.
Chỉ thấy cái xưởng đó đã ầm ầm sụp đổ, tản ra mùi than cháy khó ngửi.
Đám dã ngũ thông kia…đều đã bị đánh chết.
Trình Tinh Hà khó tin nhìn ta:
"Tia sét đó...Là ngươi đánh xuống?"
Ta sửng sốt, cốc đầu hắn:
"Có phải ngươi bị dọa ngu rồi không, ta cũng không phải thiên lôi, làm gì có bản lĩnh cao như vậy."
Ta đã đoán được rốt cuộc người vỗ vai ta là ai rồi.
Sợ rằng là ngũ thông thần thật… là anh hùng nạn lụt năm đó.
Lúc trước ta hát thỉnh tiên quyết ở nhà Ngô Tiểu Thanh vốn muốn dẫn dã ngũ thông ra, nhưng trùng hợp thế nào lại gọi cả ngũ thông thần thật tới.
Vì bình thường dã ngũ thông hàng giả tung hoành giang hồ mà ngũ thông thần thật rất hay bị đổ oan, chắc chắn đã sớm hận đến mức nghiến răng ken két với dã ngũ thông rồi, vì vậy lúc ấy sau khi được ta mời đến cũng không xuất hiện, mà lặng lẽ đi theo chúng ta xem xét tình hình. Sau đó là tìm được đại bản doanh của dã ngũ thông, tiếp theo là mời hạn thiên lôi, một một lưới bắt hết cả đại bản doanh này.
Cho nên hắn mới có thể nói nợ ta một ơn tình.
Trình Tinh Hà ngoáy tai, trợn mắt:
"Ngươi nói gì?"
Tên này bị dọa đến mức ù tai rồi.
Ta đứng lên, kéo hắn chạy về nhà Ngô Tiểu Thanh - phải nhanh chóng trả lại hồn cho Ngô Tiểu Thanh mới được.
Lúc đến nhà Ngô Tiểu Thanh, trước cửa nhà họ đã dính một con hạc giấy trắng - tống hồn phiên.
Ta lập tức sửng sốt, chết rồi?
Lúc đẩy cửa ra chỉ thấy trong nhà Ngô Tiểu Thanh có không ít người chen lấn, đều đang gào khóc với Ngô Tiểu Thanh nhắm mắt.
Những người này đều là phụ nữ.
Lan Như Nguyệt lạnh lùng cầm bao bố nhìn những người đó, quay đầu lại nhìn thấy ta thì lập tức lấy quyển sổ ra:
"Các nàng nói Ngô Tiểu Thanh chết, muốn làm tang lễ."
Ta chau mày một cái, cảm giác bù nhìn chứa hồn người trong tay hơi dãn ra, liền quay lại xé tống hồn phiên đi.
Mẹ của Ngô Tiểu Thanh cũng đang ở đây lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn thấy ta thì gào lên:
"Ngươi còn dám trở lại, tên khốn kiếp này...Chính là hắn, chính là hắn đã hại chết Tiểu Thanh của ta!"
Những cô gái kia quay đầu lại, trợn mắt nhìn ta chằm chằm giống như hận không thể xé xác ta vậy, sao đó bổ nhào về phía ta muốn ta đền mạng cho Ngô Tiểu Thanh.
May có Lan Như Nguyệt ngăn cản ở trước mặt, không tốn chút sức nào đã đẩy ngã các nàng xuống đất, thậm chí còn nhường đường cho ta, để ta đi đến bên cạnh mép giường.
Đúng là rất cần có một vệ sĩ đi theo bên cạnh.