Chương 259: Hủy Hoại Ba Đời
Ta vội đến bên cạnh linh giường, mẹ Ngô Tiểu Thanh còn muốn ngăn ta, hỏi ta tại sao người chết rồi mà còn không buông tha, sau đó bị Lan Như Nguyệt xách lên như gà con, ném sang một bên.
Ta thì đẩy miệng Ngô Tiểu Thanh, sau đó lại lấy thứ hình người kia ra - trời đã sắp sáng, nếu không nhét thứ đó vào trước khi mặt trời mọc, Ngô Tiểu Thanh sẽ chết thật.
Thứ hình người kia giống như được nặn ra từ bột dính, nếu không ngoài suy đoán thì bên trong có ngày sinh bát tự, tóc và móng tay của Ngô Tiểu Thanh.
Phương thuật này không khác trận kim xà cầu tài mà Hùng béo mời đến long hổ trạch lúc trước lắm.
Đến khi nhét cái mặt người chồng chất vết thương vào trong miệng Ngô Tiểu Thanh, tia nắng mặt trời đầu tiên cũng chiếu xuống mặt Ngô Tiểu Thanh.
Không lâu sau, đầu ngón tay của Ngô Tiểu Thanh động một cái, mở mắt ra.
Ta thấy khí đen ở nhân trung của nàng đã tan hết, ánh mắt tỉnh táo thì thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn kịp.
Còn chưa kịp thở phào xong, mẹ Ngô Tiểu Thanh đã xông đến đẩy ta ra, ôm chặt lấy Ngô Tiểu Thanh:
"Con à...cuối cùng ngươi cũng sống lại rồi...Mẹ phải chịu trăm ngàn cay đắng mới cứu được ngươi..."
Không phải người cứu nàng là ta sao?
Mà những cô gái kia cũng chen nhau lên vây quanh Ngô Tiểu Thanh ân cần hỏi han.
Ngô Tiểu Thanh thấy nhiều phụ nữ như vậy thì lập tức đỏ mặt, sợ đến mức cả người run rẩy, hiển nhiên đây mới thật sự là Ngô Tiểu Thanh.
Tình cảnh này đúng là thú vị.
Lúc này Lan Như Nguyệt cầm bao bố tới hỏi ta phải làm gì với thứ này?
Ta nhìn thấy thứ trong bao đã không nhúc nhích, biết mấy thứ này đã nộp mạng giống mảnh đất uyên ương nghịch nước kia rồi.
Lúc đến gần, quả nhiên ngửi thấy một mùi khét truyền ra từ trong bao.
Ta mở ra nhìn, bên trong có ba thứ đen thùi lùi, chỉ có thể phân biệt được là đầu và bốn cái chân, chứ không nhận ra thứ ban đầu là gì.
Lúc này, cha của Ngô Tiểu Thanh vẫn không dám lên tiếng đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta:
"Tiên sinh, cảm ơn ngươi đã cứu mạng Tiểu Thanh của ta! Ta có thể cảm ơn ngươi thế nào đây..."
Ta vội kéo hắn lên:
"Cũng không phải là làm không công, quà cảm ơn thì ông nội Ngô Tiểu Thanh đã đưa rồi."
Cha Ngô Tiểu Thanh nhìn mẹ con Ngô Tiểu Thanh, lau nước mắt, lúc này mới thở dài:
"Lấy vợ không hiền như hủy hoại ba đời, cuối cùng ta đã hiểu..."
Ta liền hỏi cha Ngô Tiểu Thanh có chuyện gì?
Hắn nói với ta tính tình đứa bé này lương thiện, đều là mẹ hắn bắt ép.
Còn về việc hai người quen nhau cũng rất thú vị - cha Ngô Tiểu Thanh xem tay cho mẹ hắn, vừa chạm vào thì mẹ hắn đã tố cáo cha hắn giở trò đồi bại. Đây là tội lớn ở thời đó, nếu cha hắn không muốn bị bắt vào tù thì phải cưới mẹ hắn, từ đó về sau cha con hắn luôn phải sống dưới cái bóng của mẹ hắn.
Tính tình hung dữ của mẹ khiến Ngô Tiểu Thanh từ nhỏ đã rất sợ phụ nữ, có một lần khi còn bé hắn và một cô bé tay trong tay đi với nhau, bị mẹ hắn phát hiện, nói cô bé kia quyến rũ con trai nàng, đẩy cô bé từ trên cầu thang xuống. Sau đó Ngô Tiểu Thanh cũng không dám chơi với cô bé đó nữa, cô bé đó cũng không có dám chơi với Ngô Tiểu Thanh.
Ngô Tiểu Thanh càng lớn càng sợ hãi, dần dần bị bệnh sợ phụ nữ, luôn nhớ lại dáng vẻ vỡ đầu chảy máu của cô bé kia, cho nên mới thành chó độc thân vạn năm. Điều này khiến mẹ hắn rất sốt ruột, suốt ngày bắt Ngô Tiểu Thanh đi xem mắt, người ta thấy hắn rụt rè e sợ, cũng không có lần nào là thành công.
Mẹ Ngô Tiểu Thanh cho rằng hắn tuấn tú lịch sự như vậy, chẳng lẽ cô gái kia bị mù? Thế là bắt cha Ngô Tiểu Thanh đi tìm nguyên nhân.
Cha Ngô Tiểu Thanh nói chuyện với con trai nửa ngày mới biết con trai sợ phụ nữ, căn bản không cứng lên được.
Hai cha con ôm nhau khóc lóc, nghĩ từ đây nhà mình sẽ không còn ai nối dõi tông đường. Mẹ hắn thì không quan tâm, luôn tin chắc làm sao mình con trai có thể có vấn đề được, nếu có cũng là những người phụ nữ mù kia có vấn đề.
Sau đó còn cầm thuốc trừ sâu đung đưa trước mặt Ngô Tiểu Thanh, nói nếu năm nay ngươi còn không đưa phụ nữ về sinh con cho ta, ta sẽ lập tức uống cho ngươi xem.
Ngô Tiểu Thanh bị mẹ hắn làm cho khổ không thể tả, vì để vượt qua bệnh sợ phụ nữ, cũng không biết tìm được biện pháp từ đâu ra, sau đó mời thứ kia về, cả ngày đắp vải đỏ chờ mong có thể trở thành một người đàn ông đích thực.
Ta vội hỏi Ngô Tiểu Thanh rốt cuộc là hắn mời dã ngũ thông từ chỗ nào?
Ngô Tiểu Thanh bị đám phụ nữ là cho sợ run, thấy ta là đàn ông thì vội bu lại, thấp giọng nói:
"Ừm...Người ta đưa cho ta."
Hóa ra vì Ngô Tiểu Thanh mắc bệnh sợ phụ nữ nên đã đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ sinh lý, nhưng không có chỗ nào có tác dụng cả. Chuyện này lại khó mà mở miệng nói ra, hắn đang khổ sở thì đột nhiên có một ngày xuống dưới tầng, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở bên ngoài, hỏi có phải hắn đang khổ sở vì không tìm được biện pháp hay không, người đó có thể giúp hắn.