Chương 261: Màu Xám
Ta ngẫm nghĩ, thầm nói đã là người tốt thì làm tới cùng, liền nhìn về phía Trình Tinh Hà:
"Lần trước ở trong đất linh quy ôm trứng, không phải ngươi đã lấy một chút máu linh quy sao?"
Trình Tinh Hà nghe vậy thì che ngực thật chặt, cảnh giác nói:
"Ngươi có ý gì? Ta nói cho ngươi, máu linh quy ở chợ quỷ còn đắt hơn cả vàng, chính ta còn không nỡ dùng, ngươi đừng hòng cướp của ta."
Ta nói cũng không cần nhiều - lấy hình bổ hình, máu linh quy cộng thêm xác của dã ngũ thông, từ nay về sau chắc chắn Ngô Tiểu Thanh sẽ có thể cứng được.
Cả nhà Ngô Tiểu Thanh vô cùng kích động, liền cầu xin Trình Tinh Hà, còn hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền, có bán cả gia tài đi cũng đồng ý trả.
Trình Tinh Hà cũng không khách khí, thật sự đưa ra một cái giá, mặc dù mẹ Ngô Tiểu Thanh ngờ Trình Tinh Hà mượn cơ hội lừa gạt tăng giá, rất muốn mắng chửi, nhưng không ngăn được cha con Ngô Tiểu Thanh tình nguyện trả tiền cho hắn ngay.
Thật ra thì với điều kiện của nhà Ngô Tiểu Thanh, bỏ ra số tiền như vậy cũng hơi quá, nhưng Trình Tinh Hà giúp họ một chuyện lớn như vậy, có thể nói là đã cứu vớt cuộc đời Ngô Tiểu Thanh, họ không trả tiền có khi sẽ thiếu nhân quả của Trình Tinh Hà, không phải chuyện gì tốt.
Mẹ Ngô Tiểu Thanh đùn đẩy mãi cũng không chịu chuyển tiền, giằng co nửa ngày mới làm xong.
Lúc này Lan Như Nguyệt đẩy ta một cái, chìa tay ra cho ta nhìn quyển sổ:
"Chúng ta chỉ xin nghỉ nửa ngày, hôm nay là thứ hai, buổi sáng Thiên Sư Phủ sẽ mở cuộc họp thường lệ."
Nàng nói như vậy ta mới nhớ, đúng rồi, bình thường tự do đã quen, sao lại quên mất chuyện này chứ!
Vì vậy ta bảo Ngô Tiểu Thanh nhớ nói chuyện mình đã ổn cho ông nội hắn, sau đó vội dẫn Lan Như Nguyệt và Trình Tinh Hà đến văn phòng ở Bát Trượng Kiều.
Kết quả đến nơi đã thấy mọi người làm ở Bát Trượng Kiều đã ngồi ngay ngắn trong phòng họp ở Thái Cực Đường. Một người đàn ông trung niên râu quai nón gọn gàng rất oai phong đang đứng phía trên phát biểu.
Là Địa cấp nhất phẩm, chắc là lãnh đạo của nơi này.
Ta nghĩ vẫn còn may, muốn cúi người xuống tìm một chỗ ngồi trước đã. Nhưng ai ngờ Trình Tinh Hà quá hoảng, đá vào một cái ghế sắt phát ra một tiếng vang “loảng xoảng” thật lớn.
Mọi người trong phòng họp lập tức quay đầu nhìn về phía chúng ta.
Cảm giác bị nhiều người nhìn chằm chằm này đúng là khiến da đầu tê dại.
Gà Ác ở gần nhất thấy chúng ta cũng lo lắng mím môi.
Mà người Địa cấp nhất phẩm đang nói chuyện kia lạnh lùng nhìn về phía chúng ta, mở miệng:
"Các ngươi coi Thiên Sư Phủ là chỗ nào?"
Ta lập tức lúng túng, nhưng tới trễ là sai thật, đang định nói xin lỗi thì Địa cấp nhất phẩm đó lại nói với một người đeo kính gọng vàng:
"Không có quy củ thì chẳng thành nề nếp được, gạch tên ba người này đi, Thiên Sư Phủ không cần con sâu làm rầu nồi canh này."
Ta bỗng sửng sốt, còn chưa tìm được mật quyển và Giang Qua Tử cơ mà, gạch tên?
Gà Ác vội nói:
"Cậu...Hàn tiên sinh, hắn là Lý Bắc Đẩu đã giải quyết chuyện ở núi Hồ Cô, vừa lập công cho Thiên Sư Phủ!"
Hàn tiên sinh...Ta lập tức nhớ ra, dáng dấp người này đúng là hơi giống Hàn Đống Lương thật! Gà Ác lại gọi hắn là cậu, hắn là anh em của Hàn Đống Lương?
Vậy thì xong đời rồi, ta và Hàn Đống Lương có ân oán không nhỏ, nếu là người này người nhà họ Hàn, chắc chắn sẽ không để yên cho ta.
Khó trách ngũ thông thần thật nói ta sẽ gặp chuyện không tốt!
Hàn tiên sinh kia nhìn ta, lạnh lùng nói:
"Đây là Thiên Sư Phủ, cho dù lập công gì cũng không thể phá hỏng quy củ. Hơn nữa..."
Hắn híp mắt nhìn chuông phong thủy đồng thau cũ nát trên người ta:
"Hắn vào Thiên Sư Phủ lâu như vậy rồi mà vẫn còn là Hoàng cấp? Các ngươi làm sao vậy, cho dù có thiếu ngươi cũng không thể để thứ người như vậy làm hỏng danh tiếng của Thiên Sư Phủ chúng ta được."
Còn chưa được một tuần mà là lâu à?
Muốn vu cáo cho người khác thì không lo không tìm được tội danh - vất vả lắm mới giải quyết được chuyện ông cụ ở Thái Cực Đường, vậy mà vẫn không thể ở lại Thiên Sư Phủ được.
Trình Tinh Hà cũng khẩn trương, nhưng lúc này ta chợt phát hiện bên cạnh Hàn tiên sinh có một loại khí xám kỳ quái.
Màu xám của chuột.
Đây là lần đầu tiên ta thấy loại khí này, đây là một loại khí bẩn. Trong “Khí Cấp” có nói lên đến Địa cấp mới có thể thấy được màu sắc này!
Ta nhìn trộm Trình Tinh Hà, chỉ thấy ấn đường của hắn đã chuyển từ màu vàng thành màu xanh da trời nhàn nhạt.
Huyền cấp tứ phẩm!
Hai chúng ta đều tăng cấp vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!
Chẳng lẽ...Là công đức vì giải quyết được nhiều dã ngũ thông như vậy? Đúng rồi, hạn thiên lôi lúc trước là một thiên kiếp, có phải hai chúng ta cũng được coi như đã qua một thiên kiếp rồi không?
Mà Hàn tiên sinh kia thấy chúng ta không đi thì càng tức giận:
"Các ngươi còn không đi, là cần người đuổi sao?"
Vừa dứt lời, mấy võ tiên sinh lực lưỡng đi ra.