Chương 275: Trộm Đồ
“Bắc Đẩu, ta có lỗi với ngươi!”
Ta chợt cau mày, nghe không hiểu.
“Người lớn như vậy rồi sao còn yếu đuối như vậy, không có ngươi, ta cũng phải quản chuyện này.”
Dù sao bây giờ cũng là người của Thiên Sư phủ, ta vẫn là hiểu đạo lý làm hòa thượng một ngày thì đánh chuông một ngày.
Nhưng Mã Lục lắc mạnh đầu.
“Ta là nói...Lúc cấp ba! Vụ đánh nhau đó, là ta cố tình khiêu khích ngươi và Hòa Thượng đánh nhau.”
Ta chợt sửng sốt.
“Câu này của ngươi là có ý gì?”
Mã Lục cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
“Ta...Lúc đó ta, chính là muốn khiến ngươi bị đánh!”
“Ta chính là thích Cao Á Thông, nhưng Cao Á Thông thích ngươi, trong lòng ta vô cùng khó chịu, nhưng dáng vẻ này của ta cũng không có tư cách cạnh tranh với các ngươi, Cao Á Thông có thế nào cũng không thể nhìn ta nhiều hơn! Ta hận, ta chỉ hận tại sao chuyện tốt gì cũng là của các ngươi! Phải, ngươi đối với ta không tệ, nhưng càng như vậy càng khiến ta trông hèn hạ. Ngươi càng quang minh lỗi lạc, càng khiến ta không bụng dạ hẹp hòi. Cao Á Thông gai mắt loại người như ta cũng là đáng đời!”
“Người đánh giỏi nhất trong lớp chúng ta chính là Hòa Thượng, ta cố tình nói với ngươi là hắn bắt nạt ta, chính là...Ta chính là muốn khiến ngươi cũng xấu mặt, ta muốn để Cao Á Thông thấy dáng vẻ ngươi bị Hòa Thượng đánh răng rụng đầy đất.”
“Ta vô cùng không phải người đúng không? Có thể ta bẩm sinh đã...Chuyện này, những năm nay ta không nói ra, hôm nay cuối cùng cũng thoải mái rồi. Ngươi muốn đánh ta, thì đánh đi, tất cả mọi chuyện hôm nay con mẹ nó cũng đều là báo ứng của ta!”
Những lời này là Mã Lục xé ruột xé gan nói ra, có hơi nói năng lộn xộn, nhưng ta có thể nghe hiểu.
Trình Tinh Hà hiện ra vẻ mặt người da đen hỏi chấm, lập tức nói:
“Con mẹ ngươi đây là logic gì? Ta thật sự nghe không hiểu…”
Ách Ba Lan trước giờ đều không có kiên nhẫn với câu chuyện, nhưng vừa nghe đến chữ “đánh” là lên tinh thần, nghiêng đầu bày tỏ bản thân có thể đi đánh hắn.
Trên đời đâu có nhiều lý lẽ để nói như vậy chứ, càng đừng nói loại ghen tỵ này.
Chuyện kia đối với ta đã là quá khứ rồi, ta quay người đi ra ngoài.
“Ngươi hiểu sai một chuyện.”
Cao Á Thông chưa từng thích ta.
Còn về việc xấu mặt, đáng tiếc ngươi đã chuyển trường rồi, không được tận mắt chứng kiến, cái xấu kia cũng không nhỏ, đến bây giờ ta cũng chưa hoàn toàn hòa hoãn lại.
Bước lên xe buýt, Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan hứng khởi lấy hộp đóng gói ra, thịt âm phục linh to hơn bất cứ ai, nói thứ này còn tốt hơn cả hắc ngọc đoạn tục cao. Đây không phải đồ ở nhà ra ngoài, giết người diệt khẩu, bài thuốc tốt sao? Lần này đúng là may nhờ có bạn học ẻo lả kia của Thất Tinh, làm trong cái rủi có cái may.
Nói tới đây, Trình Tinh Hà mới phản ứng lại, hỏi:
“Thất Tinh, bạn học ẻo lả kia của ngươi nói về sau ngươi từng xảy ra chuyện, còn làm lỡ mất kỳ thi đại học à? Là xảy ra chuyện gì?”
Ta rất bâng quơ nói, cũng không có gì, chỉ là bị người gài bẫy, là bản thân ta dốt.
Trình Tinh Hà thấy thích thú.
“Ngươi gian xảo như vậy cũng có thể bị người gài bẫy, ta biết rồi, có liên quan tới Cao Á Thông kia đúng không? Rốt cuộc có chuyện đau lòng gì nói ra cho mọi người vui vẻ.”
Mắt Ách Ba Lan cũng sáng lên, chuyện về phong thủy nàng không có hứng thú, nhưng lại nghiện bát quái như vậy.
Thực ra sự việc rất đơn giản, thời cấp ba quan hệ của An Gia Dũng với ta rất tệ. Hắn không giống Hòa Thượng, Hòa Thượng đánh xong là xong, quang minh lỗi lạc, An Gia Dũng lại sẵn lòng chơi mánh khóe.
Hắn trộm ví tiền của chủ nhiệm lớp, đặt trong ngăn bàn của ta, chủ nhiệm lớp không hề nghi ngờ. Trong lớp, nhà ta nghèo nhất, tiền học thi thoảng đều phải mượn thầy Cao.
Hắn ở trước mặt cả lớp, lời nói thấm thía nói:
“Lý Bắc Đẩu, trong nhà ngươi nghèo cũng không sao, nhưng không thể nghèo chí khí. Đứng ở trên bục giảng nói trăm lần ta là trộm, ta sai rồi, rồi gọi phụ huynh đến.”
Chuyện này không phải ta làm, dựa vào cái gì ta phải nhận?
Chủ nhiệm lớp tức giận mắng ta dám làm không dám nhận, muốn đuổi học ta.
Sau đó vẫn là thầy Cao biết được, giấu ông cậu ba của ta, vừa tặng quà vừa nói tốt mới coi như xong. Còn khuyên ta đừng chấp nhất với những kẻ xấu kia, không phải tất cả mọi người đều là người, quan trọng nhất không phải thi đại học sao?
Đúng vậy, lúc ta học cấp ba thành tích tạm được, mà lão đầu cũng hy vọng ta có thể lên đại học, thay đổi cuộc đời, đừng đi theo con đường này của hắn.
Dù sao xã hội mới rồi, ngành này là không chính quy, thi thoảng còn bị người mắng là lừa đảo, đâu được quang vinh tươi sáng như công việc khác.
Ta cũng vui vẻ thi đại học, nghĩ tìm công việc làm ăn ổn định, đừng để lão đầu ở tuổi già còn chịu tội.
Mặc dù ta ở lại trong lớp, nhưng tất cả mọi người trong lớp đều không muốn ngồi cạnh ta. Lý Bắc Đẩu là trộm, ví tiền của chủ nhiệm lớp cũng dám trộm, ta sợ hắn trộm đồ của ta.