Chương 276: Coi Hắn Như Ký Chủ
Chỉ có Cao Á Thông ngồi ở bên cạnh ta, nói nàng không sợ ta.
Cao Á Thông là nữ thần của cả trường, đẹp tới mức nào không cần ta hình dung. Loại nữ thần này có thể bỏ ngoài tai ý kiến của quần chúng mà ngồi cạnh ngươi, bản thân đã cho ngươi một ám chỉ rất lớn rồi.
Càng đừng nói, Cao Á Thông đối với ta vô cùng tốt, buổi sáng mang đồ ăn sáng cho ta, buổi trưa lấy nước giúp ta, còn thường hay cười với ta, gọi Bắc Đẩu Bắc Đẩu như vậy.
Đối với một thiếu niên mười mấy tuổi, thích một cô gái không phải đơn giản như vậy à?
Khi đó ta không biết, nàng làm như vậy là vì có nguyên nhân khác.
…
Lần đầu tiên ta đi xem phim, cũng là nàng dẫn ta đi, bây giờ ta vẫn còn nhớ trong bộ phim đó có một câu, nam chính nói:
“Vì ngươi, ta chết cũng bằng lòng.”
Nàng cười với ta, nói:
“Bắc Đẩu, ta thích ngươi, cũng thích như vậy.”
Cả thế giới giống như đều yên tĩnh, trước mắt trắng xóa, tim đập nhanh, đó giống như là ngày hạnh phúc nhất từ khi ta sinh ra.
Mười mấy tuổi, ta quả thật là đứa ngốc, chưa nói lời này của nàng có bao nhiêu hàm lượng nước, nhưng ta thật sự thích nàng, thật sự là loại thích ước gì có thể giao mạng cho nàng.
Nàng dẫn ta ra khỏi rạp chiếu phim, nhắm mắt lại.
Người đàn ông nào cũng biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng ta đoán đúng mở đầu, không đoán đúng kết quả.
Nàng đột nhiên kêu lên, nói ta muốn vô lễ với nàng, An Gia Dũng dẫn theo đám người chủ nhiệm lớp bỗng dưng xuất hiện, không biết từ lúc nào Cao Á Thông đã kéo cổ áo của nàng ra rồi.
Làn da của nàng cũng vô cùng trắng ngần trong đêm tối.
Tính chất của chuyện này rất nghiêm trọng, đương nhiên ta đã bị đuổi học, ai nhắc đến loại chuyện này mà không nhổ nước bọt chứ?
Hôm rời khỏi trường học, ta thấy nàng dựa ở trong lòng An Gia Dũng, cười híp mắt nhìn ta:
“Bắc Đẩu, chỉ là một trò đùa thôi, không ngờ lại làm to như vậy, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
Tiền đồ cả đời, tất cả sự tự tôn của một người, ở trong miệng nàng chỉ là một trò đùa.
An Gia Dũng cười với vẻ mặt kẻ chiến thắng.
“Cũng không nhìn xem dáng vẻ kia của ngươi, không mua nổi gương, còn không thể vào nổi nhà vệ sinh công cộng sao?”
Rất nhiều bạn học đều cười hi hi, thì thầm to nhỏ nói không được nữa thì tè một bãi rồi soi cũng được.
Đây chính là tên trộm nghèo, còn có suy nghĩ với nữ thần, cũng không biết mặt mũi lớn như vậy ở đâu ra.
Cuộc đời con người có rất nhiều khả năng, không có chuyện này, có thể ta đã lên đại học, trở thành một thành phần tri thức bình thường, vất vả mệt mỏi vì cuộc sống, đâu có nhiều chuyện như bây giờ, làm tốt làm không tốt là mất mạng.
Trình Tinh Hà không ho he, hồi lâu mới nói:
“Thất Tinh, không ngờ mạng của ngươi cũng khổ như vậy, sắp bằng ta rồi.”
Trên trán Ách Ba Lan đều là gân xanh, giơ quyển sổ lên cho ta xem.
“Hai người kia sống ở đâu, ta đánh họ gãy xương.”
Không, thù này ta phải tự mình báo.
Ta híp mắt nhìn hoàng hôn màu đỏ cam, nói cũng không có gì, ai lúc trẻ mà chưa từng thích người cặn bã chứ.
Có điều, từ đó về sau ta không dám thật lòng thích phụ nữ như vậy nữa rồi.
Giống như một nỗi ám ảnh một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Thích quá ngược lại không dám tranh giành, trong ý thức ngầm ta thậm chí cũng có chút không buông bỏ được đối với Tiêu Tương.
Nàng quá tốt đẹp, tốt đẹp tới mức không giống thật.
Lúc này người ngồi bên cạnh xuống xe, túi cọ vào tay phải của ta, làm ta đau tới mức hít khí lạnh, nâng lên xem dầu nhiên tê đã đốt tay ta thảm tới không nỡ nhìn. Ta không khỏi đau lòng, liệu Tiêu Tương có bị chịu khổ với ta không?
Ta lấy một tay sờ chỗ bị thương, khã thổi nhẹ bên trên.
Là mùi thuốc rất ngào ngạt.
Đúng rồi, lúc trước đã gọi A Mãn ra, thì ra nàng còn chưa trở về.
Tiếng nói của A Mãn vang lên bên tai ta: “Mặc kệ cái khác có phải thật hay không, nhưng ta là thật.”
Lời này làm lòng người khẽ động, ta vội điều chỉnh lại tâm trạng. “Cảm ơn.”
“Còn nữa…”
Tiếng nói của A Mãn dường như hơi do dự.
“Có chuyện này, ta vốn không muốn nói với ngươi, nhưng...ta không muốn khiến ngươi lại chịu nỗi khổ kia lần nữa.”
Ta sửng sốt:
“Ý của ngươi là…”
Lần trước A Mãn từng nói, Tiêu Tương chẳng qua là lợi dụng ta.
Tiếng nói của A Mãn vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi có từng nghĩ tới, những vật ký sinh trên cơ thể ký chủ giống như âm phục linh kia đều là có mục đích không? Sự tồn tại của bọn nó sẽ cướp đoạt tất cả của ký chủ để bản thân sử dụng, căn bản không quan tâm sự sống chết của ký chủ.”
Tiêu Tương...chỉ coi ta như ký chủ ư?
Lúc này, bên ngoài đột nhiên lại có một tia sét giữa trời, Trình Tinh Hà quay đầu.
“CMN, lại là đạo hữu nào đang độ kiếp ở đây?”
A Mãn bỗng ngậm miệng.
Trong lòng ta hiểu, là thần minh cũng không thể tùy tiện tiết lộ thiên cơ, nếu không cũng sẽ bị trời phạt.
Có một số thần minh thậm chí chịu trừng phạt xong rơi xuống thành yêu.
Ta vội nói:
“A Mãn, ngươi về nghỉ ngơi đi, hôm nay cảm ơn ngươi, trở về đốt một cống hương tốt cho ngươi.”