Chương 278: Tượng Mộ
Ông chủ cửa hàng đồ cổ cười ha ha, nghe ngóng với ông chủ bán buôn quầy bên cạnh mới biết cặp đèn long phụng kia chỉ cần vừa đặt ở trong nhà, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng. Theo hắn biết thì đã đập chết một lão đầu nhà sưu tầm, một cô gái trẻ tuổi thích phong cách Trung Quốc, còn có một cậu nhóc làm lịch sử, hắn không biết còn không biết bao nhiêu.
Ông chủ cửa hàng đồ cổ tò mò, lén mời lão đầu qua xem thử. Lúc này mới biết, thì ra đó là đồ trong nhà của một cặp vợ chồng tội thần, vợ chồng tội thần bị oan uổng, song song treo cổ chết trên đèn long phụng, hồn phách treo ở trên đèn long phục. Loại oán khí kia, người nào đụng vào người đó chết.
Đèn long phụng này chính là vật âm.
Mà vật âm có thể vào Thiên Sư phủ đương nhiên không giống loại chuyện nhỏ này, sự khác nhau giống như bát chén thô sơ của nhân gian và quan diêu sặc sỡ của Ung Chính vậy.
Chính vì những đồ này có tính nguy hiểm nhất định, cho nên mới không thể bày ra bên ngoài, càng cần có đồ chuyên môn canh gác.
Lúc này Trình Tinh Hà mới phản ứng lại, ngượng ngùng không dám đá nữa, tiếp tục đi về phía trước. Ta cũng đi theo sau, nhìn nửa ngày nơi này đúng là giống như viện bảo tàng, đều là các loại văn vật, nghĩ thôi cũng biết không có cái nào là thứ thiện.
Ta đang tỉ mỉ tìm mật quyển, Ách Ba Lan đã kéo ta, rất căng thẳng giơ sổ lên.
Ta nhìn, lập tức bị dọa ra mồ hôi lạnh.
“Đầu của pho tượng kia cử động, hình như đang nhìn chúng ta.”
Cùng lúc này, bọn ta nghe thấy ở phía sau vang lên một tiếng bước chân rất nặng nề.
Giống như có thứ đang đi về phía bọn ta.
…
Ta lập tức quay đầu, đột nhiên thót cả tim - chỉ thấy pho tượng kia đã quay một vòng từ bao giờ, cả người vẫn hướng thẳng về phía chúng ta, cứ như đang đi trước dẫn đường cho chúng ta vậy.
Trình Tinh Hà lập tức xù lông:
"Vật này...sống?"
Ta chiếu đèn pin vào pho tượng đó, ai ngờ khuôn mặt của pho tượng hơi vặn vẹo, giống như đang cười với chúng ta.
Ta còn chưa kịp lạnh cả sống lưng, Ách Ba Lan bỗng nhiên nâng tay lên, đập về phía thứ kia nhanh như chớp - nàng muốn ra tay trước để bắt thứ kia khai báo.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” giòn dã, vật kia nứt ra như lên tiếng đáp lại, Trình Tinh Hà cảm thấy hơi yên tâm, thấp giọng nói dẫn theo Ách Ba Lan đúng là tốt - giống y như Triển Chiêu hộ vệ hoàng cung vậy.
Ách Ba Lan rất thích nghe lời này, đang định quay lại cười với chúng ta, nhưng ta thấy thứ sau lưng nàng, lập tức kéo nàng về:
"Có gì đó!"
Chỉ thấy bên trên thứ như hài cốt của người kia hình như đang dâng lên một làn khói đen, ta kéo Ách Ba Lan lại rồi chiếu đèn pin qua đó, chỉ thấy bên trên những thứ màu đen kia còn lóe lên điểm sáng màu đỏ.
Nhìn qua giống như tia laser, nhưng sau khi ta thấy rõ, lập tức hét lên:
"Chạy!"
Còn chưa dứt lời, những thứ như khói đen kia đã lao cuồn cuộn về phía chúng ta.
Trình Tinh Hà buồn bực:
"Thất Tinh, can đảm của ngươi đâu rồi...Móa nó chuột mắt đỏ?"
Chuột mắt đỏ đã bị tuyệt chúng ở xã hội hiện đại, nhưng trong chiến tranh ngày xưa nó nhiều đến mức thành tai họa - chúng ăn xác thối có thể thấy được ở khắp nơi thời đó, chỉ cần mắt chuyển sang màu đỏ có nghĩa là trên người đã có thi độc. Thứ này có hàm răng rất sắc bén, gặp người là cắn, mà còn có thể cắn đứt cả một miếng thịt của ngươi.
Chỉ bị cắn thì còn đỡ, cùng lắm là tiêm phòng uốn ván bệnh dại, nhưng thi độc lại không có cách giải, có thể phát điên đến chết trong vòng mười lăm phút.
Trình Tinh Hà vừa chạy vừa mắng:
"Đám Thiên Sư Phủ đáng giết ngàn đao, sao lại còn bày tượng mộ ở đây vậy!"
Tượng mộ cũng giống như yêu quái quan tài trong đất linh quy ôm trứng, chuyên môn dùng để trấn mộ, bên trong không có ruốt, vỏ ngoài dễ vỡ, chỉ cần kẻ gian trộm mộ làm vỡ nó thì thứ bên trong sẽ lập tức được thả ra cắn người, mà thứ bên trong thì có rất nhiều chủng loại, phần lớn là các loại độc trùng.
Cũng không biết người cổ đại dùng phương thuật gì, tại sao đám chuột mắt đỏ này bị nhốt lâu như thế rồi mà vẫn còn mạnh như rồng như cọp?
Ách Ba Lan cũng hiểu rõ, nhấc chân lên chạy thục mạng với chúng ta. Nhưng đám chuột mắt đỏ kia lại tràn đến như lũ lụt, vô số con lấp kín hết cả mặt đất. Trong lòng ta không ngừng kêu khổ, bỗng nhiên thấy phía trước có một gỗ cái thang bắc lên một cái tủ rất cao, lập tức bảo họ chạy lên trên thang.
Ba người xông lên, chuột mắt đỏ phía sau cũng trèo lên cái thang như thủy triều. Ách Ba Lan leo lên đầu tiên, Trình Tinh Hà thứ hai, kết quả hắn quá vội, cái thang này lại bị bỏ hoang không sửa quá lâu, hắn đạp gãy một bậc, suýt nữa rơi xuống dưới.