Chương 286: Hụt
Nhưng nghĩ lại, Tiêu Tương còn chẳng phải là người, ta cũng không có tư cách đánh giá người ta.
Còn đang suy nghĩ, đèn pin bỗng nhiên hết điện.
Ta sửng sốt, lập tức vỗ vào đèn pin hai cái - lúc mua ta đã nhấn mạnh với chủ quán là muốn của hãng Đãi Ky Vương, sao nó lại hết điện nhanh như vậy?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chúng ta đã đi tìm nhiều nơi lắm rồi, cái đèn pin này cũng coi như rất có tác dụng, chỉ là ta không ngờ chỗ này lại rộng như thế.
Trình Tinh Hà mắng ta không đáng tin cậy, luống cuống muốn lấy điện thoại ra chiếu sáng. Đúng lúc này, ta bỗng nhiên cảm thấy Ách Ba Lan tựa vào bả vai mình, mái tóc dài mềm mại rủ xuống trược ngực ta.
Ta thầm nói mặc dù nàng giống như một người đàn ông, nhưng không ngờ lại sợ tối, dù sao cũng là một cô gái, có lẽ đây chính là sự dịu dàng của phái mạnh sao?
Vì vậy ta liền vỗ bả vai nàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
"Ách Ba Lan, ngươi đừng sợ, chắc chắn hai chúng sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi."
Thật ra thì lời này có vẻ không có sức thuyết phục lắm - vừa rồi nếu không có Ách Ba Lan, ta và Trình Tinh Hà đã chết dưới tay âm dương bạt rồi.
Nhưng lần này ta lại vỗ hụt.
Tim ta như thắt lại - cứ như Ách Ba Lan căn bản không có bả vai vậy.
Trình Tinh Hà nào biết điều này, còn cười ta không biết tự lượng sức mình:
"Sao ngươi cứ thích xen vào chuyện của người khác như vậy, Ách Ba Lan người ta có thể gánh được mười tên trai tráng như ngươi, đừng làm điều thừa nữa."
Ách Ba Lan thì cầm lấy tay ta viết lên lòng bàn tay:
"Cảm ơn ca."
Nàng không nắm tay ta thì thôi, vừa nắm liền khiến lòng ta chợt trầm xuống.
Nếu như đang tựa vào người ta, làm sao nàng có thể kéo tay ta ra xa như vậy?
Điều này chứng tỏ thứ tựa vào vai ta không phải là người...Là một cái đầu người!
Ta lập tức hét lên:
"Tránh xa ta ra!"
Thứ này chính là cái phát ra tiếng cười kia?
Bàn tay đang nắm tay ta của Ách Ba Lan rất ấm áp, nhưng bị ta hét lên như vậy thì lập tức cứng đờ lại, rụt về như bị tổn thương.
Ta biết Ách Ba Lan là hiểu lầm, vừa muốn giải thích rõ với họ vừa muốn rút Thất Tinh Long Tuyền ra.
Nhưng lần này ta mới phát hiện ra mình không nhấc tay lên được nữa - giống như bị thứ gì đó quấn lấy vậy.
Ta há miệng muốn nói chuyện, nhưng một thứ trơn trượt lạnh như băng đã chặn miệng ta lại - dựa vào cảm xúc này ta đã đoán được đó là tóc.
Ta dựng hết cả tóc gáy, trong nháy mắt đã hiểu ra - những lỗ nhỏ trên người tên họ Hải kia căn bản không phải do kim đâm, mà là - tóc đâm!
Nghĩ như vậy ta lập tức lui về phía sau, muốn cố gắng cách hai người xa một chút, mà lúc này Trình Tinh Hà đã tìm được điện thoại, mở đèn flash ra chiếu thẳng vào mặt ta:
"Thất Tinh, ta khuyên ngươi một câu, đừng coi Ách Ba Lan như phụ nữ, người ta..."
Ánh sáng chói mắt đó khiến tầm nhìn trước mặt ta trắng bệch, không thấy gì giống như bị mù. Sau khi thích ứng với ánh sáng, ta thấy một cái đầu người nhợt nhạt, đôi môi đỏ rực, được bọc trong lớp tóc đen dài rũ xuống đất, còn đang cười với ta.
Trình Tinh Hà cũng thấy thứ gì đó quấn lên người ta, lập tức chửi bậy:
"Đậu má, mọe nó là nghịch phát quỷ!"
Mà tóc của thứ này càng ngày càng nhiều, không ngừng tuôn ra ngoài như thủy triều, bọc ta kín mít như xác ướp.
Mà Ách Ba Lan cũng kịp phản ứng, đưa tay muốn kéo ta ra khỏi đống tóc.
Nhưng nàng vừa chạm vào đã bị đống tóc quấn lấy kéo vào trong, lập tức giận dữ kéo ngược nhúm tóc đó ra ngoài.
Thứ đó vốn đang quấn chặt lấy ta, nhưng vẫn không chịu được sự bạo lực của Ách Ba Lan, một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên bên tai ta, cả người ta cũng mất trọng tâm ngã về phía Ách Ba Lan.
Ách Ba Lan cắn răng hung dữ kéo đống tóc kia như chính thất kéo tiểu tam, kéo đứt đống tóc trơn trượt như chổi lông gà ra.
Trình Tinh Hà thấy vậy thì lập tức hô:
"Ách Ba Lan, ngươi có hiểu biết không vậy? Không thể đụng vào đống tóc này!"
Ách Ba Lan sửng sốt, ta đột nhiên cảm thấy thứ đang trói chặt ta giống như bị Ách Ba Lan chọc giận, lao về phía nàng như một tấm lụa sống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Trình Tinh Hà ném điện thoại đi, đưa một tay tới, trước mắt ta sáng lên, chỉ ngửi thấy mùi cháy thối - giống như đống tóc kia đang bị cháy vậy.
Trình Tinh Hà cắn răng, vừa đốt vừa mắng:
"Hai ngươi đúng là khắc tinh của ta, có chết cũng là bị các ngươi khắc chết."
Đương nhiên tóc sợ lửa, lần này Ách Ba Lan đã rút được tay về.
Mà ta thì khá xui xẻo, vẫn bị trói rất chặt - cùng lúc đó ta cảm thấy người mình vừa đau vừa ngứa, giống như đang bị mười ngàn cây kim đâm vậy.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, sớm muộn gì Thất Tinh cũng sẽ bị quấn chết...Dầu hỏa..."