Chương 285: Cú Mèo
Ách Ba Lan có chút lo lắng, viết:
"Một cấp địa của mười hai cấp thiên còn chết ở nơi này, liệu ba người cấp huyền như chúng ta..."
Ta trời sinh to gan, đi vào trong trước:
"Hắn là hắn, chúng ta là chúng ta, ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát, không thử một chút làm sao biết."
Mà Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan là tứ đại gia tộc, đương nhiên cũng đi vào theo.
Ta bật đèn pin lên soi vào bên trong, vừa nhìn đã thấy vô cùng tuyệt vọng - cửa ải thứ ba này cực kỳ lớn, đồ đạc bên trong nhiều đếm không xuể, muốn tìm mật quyển chẳng khác nào mò kim đáy biển, chứ đừng nói còn có cái gì đó lợi hại đang ẩn nấp ở đây.
Nhìn kỹ lại, trên những cái tủ kia xếp đủ loại bình rất chỉnh tề.
Một cảm giác xui xẻo hiện ra trong đầu, những cái bình này dùng để làm gì?
Trình Tinh Hà nhìn một cái, thở dài nói:
"Ây da, không thể là muối kim chi được chứ?"
Ngươi đang nói bậy đó hả? Chẳng lẽ...là bình tướng quân - cũng chính là hộp tro cốt?
Nhưng ta còn chưa kịp đến gần nhìn kỹ, một tiếng lạch cạch" bỗng nhiên vang lên, cánh cửa chợt đóng lại.
Xung quanh tối om đưa tay không thấy được năm ngón, khiến ba người chúng ta sởn cả da gà, là ai đóng cửa?
Trình Tinh Hà quay đầu muốn đẩy cửa ra, nhưng cái cửa kia giống như bị khóa vậy, làm thế nào cũng không mở ra được.
Đúng lúc này, ta chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười.
Sau gáy ta lập tức mọc đầy da gà da vịt - ông cụ quản lý đã từng nói như thế nào? Nghe tiếng cười, lập tức chạy!
…
Hơn nữa tiếng cười đó còn kỳ quái không diễn tả được, mặc dù là cười, nhưng lại có giọng điệu như khóc, khiến người ta nghe mà dựng hết cả lông tơ, cực kỳ không thoải mái.
Trình Tinh Hà thấp giọng hỏi:
"Thất Tinh, có chạy không?"
Đã đi tới bước này, làm sao có thể chạy được? Lại nói cửa cũng bị đóng rồi.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta lập tức cầm đèn pin lên soi.
Nhưng trong phạm vi ánh đèn pin chiếu tới căn bản không có thứ gì có thể phát ra tiếng cười, loại cảm giác này càng khiến người ta phải luống cuống.
Dù có thêm một âm dương bạt nữa cũng tốt hơn cái này - thật ra thứ khiến người ta sợ hãi nhất là thứ mình không biết.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đều xích lại gần ta, đề phòng có cái gì đó xông ra trong bóng tối. Nhưng qua mười mấy giây vẫn không phát hiện được gì, Trình Tinh Hà không nhịn được lẩm bẩm:
"Thất Tinh, hay là lão già kia dọa chúng ta? Chỗ này âm u như vậy, có khi là một con cú mèo đấy."
Nếu là cú mèo thì tốt.
Nếu vật kia không nhào lên, ta suy nghĩ một lát rồi ngồi xổm xuống xem thi thể của người nhà họ Hải kia - biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu biết được hắn chết như thế nào thì chẳng phải sẽ biết thứ đang cười là cái gì sao?
Ta cầm đèn pin lên soi, người này có quả đầu hói bóng loáng như trứng gà, làn da trắng bệch, nhìn một lượt cũng không thấy có vết thương ngoài da nào. Ta đang định từ bỏ thì bỗng phát hiện không đúng - trên người người này có rất nhiều lỗ nhỏ.
Con người có lỗ chân lông, mà cái lỗ này không lớn hơn lỗ chân lông là bao. Vì không đủ ánh sáng nên không dễ dàng phát hiện.
Ta lập tức nhích tới gần, bỗng nổi cả da gà - dấu vết này giống như những lỗ kim đâm đếm không xuể!
Trình Tinh Hà sửng sốt:
"Đậu má, rốt cuộc cái kia là gì? Dung ma ma sao?"
Ách Ba Lan không nhịn được liếc hắn một cái.
Đúng là Dung ma ma không có bản lĩnh lớn như thế, nếu người ta bị chọc kim thì chắc chắn sẽ phải chảy máu, nhưng người này lại không có máu - thứ kia có thể nhỏ và sắc bén hơn cả kim.
Sống lưng ta càng ngày càng lạnh, rốt cuộc đó là cái gì?
Nhưng vật kia không xuất hiện, chúng ta cũng chỉ đành kiên trì đi vào bên trong tìm mật quyển.
Lần này chúng ta cũng không dám mạo hiểm chia ra hành động nữa, không thể làm gì khác hơn là tập trung tìm, rất nhanh hai mắt đã chua xót, không ngừng chảy nước mắt trong điều kiện thiếu ánh sáng này.
Sau khi tìm được một nửa mà chỉ toàn thấy mấy cái bình, Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Ngươi nhìn nắp bình đi."
Ta đã sớm nhìn ra - bên trên những cái nắp bình có dấu vết mực đỏ hùng hoàng, còn có ấn tín của Thiên Sư Phủ, chứng tỏ trong mỗi cái bình đều chưa thứ vô cùng hung ác.
Âm dương bạt dữ như vậy mà còn chưa có tư cách vào đây, bất cứ một cái bình nào ở nơi này đều có thể lấy mạng người ta.
Ta suy nghĩ - có thể là một vài hung ma quá lợi hại cho nên không thể tiêu diệt được, chỉ có thể giam trong bình, mà cái nào cũng giống như bom hẹn giờ, để ở bên ngoài không yên tâm nên mới cất ở đây.
Trình Tinh Hà nói tiếp:
"Ta nghe nói người nhà họ Chung có thể ăn quỷ, ngươi nói có phải những thứ này đều là lương thực dự trữ cho đời sau nhà họ Chung không?"
Hình như gia chủ của Thiên Sư Phủ là con cháu nhà họ Chung, gả cho thủ lĩnh thiên sư bây giờ là Lý Mậu Xương. Cũng không biết cưới một người vợ có thể ăn quỷ sẽ có cảm giác gì.