Chương 288: Lại Là Tên Khốn Kiếp Này
Vật này thích máu, sợ ánh sáng, chắc hẳn ta vừa vào đã bị nó nhìn trúng - trên người ta có máu, mặc dù Trình Tinh Hà cũng bị thương, nhưng trên người hắn có linh dược, nghịch phát quỷ lại ghét linh dược, cho nên mới chọn ta làm mục tiêu. Nhưng trong tay ta có đèn, vì thế nó phải chờ đèn tắt mới đến.
Thứ này giống y như cao dán vậy, chạm vào cái gì là bám lấy cái đó, nhổ lông uống máu, ai cũng không tránh thoát được, rất thích hợp dùng để giữ đồ, còn lợi hại hơn tượng mộ và yêu quái quan tài nhiều. Chẳng trách Thiên Sư Phủ lại để nó ở đây trông đám bình.
Lúc này ta mới phản ứng được:
"Không đúng, nếu nó được nhà họ Hải dùng thuật dịch quỷ nuôi, sao lại quấn người nhà họ Hải đến chết?"
Trình Tinh Hà không nghĩ ra được, chỉ đành phải làm vẻ thần bí:
"Còn tại sao nữa, có ai hay đứng ở bờ sông mà không bị ướt giày không."
Đúng thế, ông cụ cũng từng nói người bị ưng mổ mù mắt đều là người chơi ưng.
Lúc này ánh lửa đã bốc lên ngất trời, chiếu sáng hết xung quanh. Ta thầm nói may mà có âm phục linh, nếu không lần này đúng là khó thoát kiếp nạn.
Trình Tinh Hà cười như không cười nói:
"Không phải thứ trên tay ngươi rất lợi hại sao? Sao lúc này không đến cứu ngươi?"
Ta xụ mặt nói liên quan gì đến ngươi.
Dù sao đây cũng là Thiên Sư Phủ, họ đều đang tìm Tiêu Tương, nếu nàng xuất hiện, tản ra khí tức, sợ rằng hai chúng ta sẽ bị chôn dưới Cửu Quỷ Áp Quan với nhau.
Ta bảo hai người họ đừng đứng chơi nữa, nhanh chóng tranh thủ lúc chỗ này đang sáng để tìm cái hộp bát giác kia đi.
Lúc này ta chợt thấy dưới đất có cái gì đó lóe lên, lập tức nghi ngờ, chẳng lẽ sau lưng ta còn có người?
Nhưng quay đầu nhìn vẫn thấy sau lưng đen sì, không có ai cả.
Cảm giác này rất lạ, ta thầm nói phải nhanh chóng tìm được mật quyển kia, ta không bao giờ muốn đến chỗ này lần thứ hai.
Lại tiếp tục tìm kiếm, bây giờ không có đèn pin, chỉ có thể dùng bật lửa, dùng một lát lại phải thả lỏng tay, nếu không sẽ bị bỏng.
Cũng không biết qua bao lâu - đến khi sắp nghe tiếng đá mài đến phát chán rồi, Ách Ba Lan bỗng nhiên kéo ta, chỉ tay vào một chỗ.
Lúc này Trình Tinh Hà ngại nóng nên đã buông lỏng tay, ta lập tức cướp lấy, lập tức nóng đến mức hít hà. Sau khi chiếu vào chỗ đó, ta liền thấy một cái hộp hình bát giác!
Cái hộp kia ở ngược chiều ánh sáng, sau khi ta thấy, lập tức hưng phấn hẳn lên - mặc dù cái hộp này đã bị phủi bụi từ lâu, nhưng vẫn có thể thấy hình trạm trổ bằng vỏ trai trên đó, chính là thanh long bạch hổ, chu tước huyền vũ!
Trình Tinh Hà và Lan Như Nguyệt thấy, đều thở phào nhẹ nhõm, Trình Tinh Hà mắng:
"Mọe nó chứ, cuối cùng cũng đã tìm được, nếu còn không tìm được nữa, dù sang năm ta phải chết, ta cũng muốn đi ra ngoài."
Ta lập tức đưa tay ra lấy cái hộp kia, nhưng không ngờ lại chộp được một cái tay.
Đây không phải chuyện đùa, ta ngẩng đầu lên nhìn, còn chưa thấy cái gì thì cả người đã bay ra ngoài. Ta phản ứng rất nhanh, lập tức điều chỉnh trọng tâm đứng vững, chân vừa chạm đất mới thấy bên má đau rát, cứ như là có người vừa cho ta một cái tát vậy.
Một ngọn lửa giận lập tức dâng lên trong lòng - móa nó hóa ra tên họ Hải kia không đến một mình thật, mà vẫn còn có đồng bọn.
Quả nhiên, ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy mấy người đứng ở trước tủ đứng, một người đang bỏ cái hộp bát giác đó vào trong ngực, cười một tiếng với ta:
"Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Mã Nguyên Thu...
Trình Tinh Hà thấy vậy, lập tức vọt tới:
"Lại là tên khốn kiếp này..."
Nhưng hắn còn chưa đi qua đã xoay người lùi lại, khom người làm động tác phòng ngự:
"Ách Ba Lan ngươi đừng tới đây."
Ách Ba Lan chạy tới nhìn một cái, cũng sững sờ.
Bên cạnh Mã Nguyên Thu toàn là tóc màu đen phấp phới như rong biển, nhưng lại không có một cái nào dám đến gần hắn.
Nghịch phát quỷ...Hắn lại có thể sai xử được nghịch phát quỷ?
Không đúng...Là người bên cạnh hắn.
Ánh sáng công đức của mấy người bên cạnh hắn đều là cấp địa, nhìn màu sắc đó chắc hẳn phải là cấp địa nhị phẩm.
Chẳng qua là vẻ mặt của mấy người kia rất khó coi, y như cha chết vậy. Hiển nhiên trang phục họ mặc giống người chết trước cửa.
Trình Tinh Hà thấp giọng nói:
"Bên người hắn cũng là người dịch quỷ của nhà họ Hải."
Ta lập tức hiểu ra - họ đã sớm muốn tới nơi này tìm mật quyển, nhưng vì e ngại có nghịch phát quỷ trông chừng nên không dám mạo hiểm, chắc là tìm được người nhà họ Hải làm chủ nghịch phát quỷ rồi mới xông vào.
Nhưng đáng tiếc lại có người sẩy tay, để lại một nghịch phát quỷ lạc đàn, lại bị chúng ta gặp được.
Trong lòng ta càng ngày càng gấp, dù sao chúng ta cũng lấy thân phận của Thiên Sư Phủ để tiến vào một cách hợp pháp, rõ ràng họ là người ngoài mà vẫn có thể đi vào nơi này, rốt cuộc Mã Nguyên Thu có bản lĩnh lớn thế nào chứ?