Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 289 - Chương 289 - Họa Lớn

Chương 289 - Họa Lớn
Chương 289 - Họa Lớn

Chương 289: Họa Lớn

Mã Nguyên Thu cười với ta:

"Thật sự không nghĩ tới dạo này ngươi lại may mắn như vậy, ta già rồi, cũng có một ngày tính sót."

Ta đáp:

"Ngươi còn tính sót nhiều chuyện lắm - đây là thứ chúng ta tìm ra trước, trả lại cho chúng ta."

Mã Nguyên Thu cau mày:

"Ta nghe nói ngươi rất thông minh, nhưng sao người thông minh lại có thể nói ra lời ngu xuẩn này được, đương nhiên là rơi vào tay ai thì là của người đó chứ."

Vừa nói vừa chỉ vào ngực mình như khiêu khích:

"Nếu ngươi muốn thì tự đến lấy."

Trình Tinh Hà nhìn vậy thì tức giận mắng:

"Ngươi già vậy rồi mà còn chơi trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau sao, có biết xấu hổ không vậy?"

Ta thì thầm nghĩ tốn nhiều công sức như thế mới tìm được mật quyển, nếu cứ để Mã Nguyên Thu lấy đi dễ dàng như vậy thì chúng ta cũng quá uất ức.

Kiểu gì cũng phải nghĩ cách lấy lại.

Mã Nguyên Thu tiếp tục thản nhiên nói:

"Ta giữ ngươi lại là vì ta yêu tài, thật sự nhìn trúng ngươi, nếu ngươi đi theo chúng ta, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ rất tốt, sao nào, đây là cơ hội cuối cùng."

Ta nhếch khóe miệng:

"Các ngươi còn chưa xứng."

Có vẻ Mã Nguyên Thu đã sớm lường được ta sẽ trả lời như vậy, cũng không tỏ ra bất ngờ lắm, chỉ có chút tiếc hận lắc đầu:

"Vậy thì thôi - người như ngươi chỉ có thể giữ ở bên cạnh, nếu để ngươi đi theo người khác, sớm muộn gì cũng là một mối họa lớn, không bằng giải quyết ngay bây giờ."

Nói xong thì vung tay với phía sau.

Vô số tóc đen lao về phía chúng ta.

Trình Tinh Hà muốn lấy âm phục linh, nhưng không ngờ chỉ có một miếng âm phục linh nhỏ, đối với nhiều nghịch phát quỷ như vậy, chẳng khác nào là muối bỏ biển!

Ta kéo Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan qua, thấp giọng nói:

"Đợi lát nữa hỗn loạn, hai ngươi nhân cơ hội chạy mau."

Ách Ba Lan rất khó hiểu nhìn ta, Trình Tinh Hà thì hỏi:

"Cái gì loạn? Bây giờ còn chưa đủ loạn?"

Không đủ.

Ta kéo họ về sau, xoay người đạp một cú vào tủ đứng.

Vô số cái bình rơi từ trên tủ xuống, những tiếng choang vang lên, tất cả đều vỡ hết.

Nếu trong những cái bình này không phải thứ hiền lành, chúng ta hãy nhìn xem rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

Ta bắt đầu xem khí, thấy rất nhiều khí màu đen, màu đỏ, thậm chí màu xanh chậm rãi bay lên từ trong cái bình, Trình Tinh Hà bị dọa sợ, ở sau lưng ta mắng:

"Thất Tinh, ngươi muốn chết hả!"

Ta sống đến bây giờ không phải dựa vào lá gan này sao?

Mã Nguyên Thu thấy ta lại dùng phương pháp lấy mạng đổi mạng như vậy thì biến sắc, khẽ mỉm cười:

"Thú vị…”

Những dòng khí đủ loại màu sắc chậm rãi ngưng tụ thành hình, không phải hung quỷ thì chính là ác sát, loại vật này thấy cái gì giết cái đó, có không ít cái đã tóm lấy nghịch phát quỷ bắt đầu ăn ngấu nghiến rồi.

Những người nhà họ Hải kia thấy vậy thì sợ hãi luống cuống - họ đã quên, tà ma càng hung thì càng không thể hoảng, nếu không chỉ có thể chờ chết - không ít người đã bị thứ trong bình bắt được.

Ta thì rút Thất Tinh Long Tuyền ra lao về phía Mã Nguyên Thu.

Không ngờ Mã Nguyên Thu không những không tránh, mà còn nở một nụ cười quỷ dị với ta - cứ như đã sớm chờ ta làm như vậy.

Một dự cảm bất thường lập tức xuất hiện trong lòng, hắn muốn làm gì?

Cùng lúc đó, ngón trỏ phải lập tức đau đớn kịch liệt, ý của Tiêu Tương là bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ?

Nhưng đã không còn kịp rồi, Mã Nguyên Thu tóm lấy tay phải của ta, đầu tiên ta nghe thấy một tiếng “rắc”, sau đó Thất Tinh Long Tuyền rơi xuống đất, một cơn đau lan qua sống lưng ta nhanh như chớp, toàn bộ tay phải của ta đã không động được!

Cơn đau ở ngón trỏ biến mất trong nháy mắt, cảm giác đó vô cùng kinh khủng - giống như ta đã mất đi toàn bộ tay phải vậy!

Lúc nhìn qua, từ trên xuống dưới tay phải ta đã đen sì!

Tiêu Tương...Tim ta như thắt lại, Tiêu Tương có bị liên lụy không?

Mã Nguyên Thu cầm tay phải ta, có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn ta:

"Như vậy rồi mà ngươi còn chưa ngất đi?"

Ta cắn chặt răng, móc Thất Tinh Long Tuyền từ dưới đất lên, tay trái cầm chặt lấy bổ mạnh về phía hắn:

"Ngươi có ngất ta cũng không ngất."

Nhưng cơn đau ở tay phải khiến ta không nhắm chuẩn, Mã Nguyên Thu tránh được rất dễ dàng.

Hắn nhìn ta, không che giấu được sự tán thưởng:

"Sự can đảm này, ý chí này, thiên phú này đúng là độc nhất vô nhị, không hổ là..."

Không hổ là cái gì?

Nhưng Mã Nguyên Thu lại chuyển đề tài, nói tiếp:

"Đúng là người khác không phải đối thủ của ngươi thật, nếu như ngươi lên đến cấp thiên, sợ rằng ta cũng không đấu lại ngươi - may mà ngươi vẫn chỉ là cấp huyền."

Tay phải ta càng đau đớn hơn, nhưng ta vẫn cắn chặt răng chịu đựng, tiếp tục nhào về phía hắn muốn cướp lại mật quyển.

Cấp huyền thì sao chứ? Dù ta là ai, ta cũng không để ý đến việc ngươi là ai, chuyện mà ta muốn làm, ta nhất định sẽ dốc hết sức để làm.

Mã Nguyên Thu lắc đầu ra vẻ tiếc hận, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, dường như hắn đã phát hiện ra cái gì đó đáng sợ, lập tức ngước mắt lên khó tin nhìn về phía ta.

Bình Luận (0)
Comment