Chương 290: Dầu Dẫn Thi
Hắn đang sợ ta?
Không đúng... Ta đã nhìn ra, hắn đang sợ thứ gì đó sau lưng ta.
Ta nghe được sau lưng truyền đến những tiếng trầm thấp, giống như có người nào đó đang ngâm nga cái gì đó, nhưng đau đớn khiến đầu óc ta càng ngày càng đờ đẫn, không có cách nào phân biệt ra được đó là cái gì.
Ta quay đầu nhìn lại, thấy một người đang lao nhanh như chớp về bên này.
Ách Ba Lan?
Nhưng đôi mắt hạnh của Ách Ba Lan vô cùng hung ác, cả người tràn ngập sát khí không diễn tả được, bàn tay thon dài co lại chộp về phía Mã Nguyên Thu.
Mã Nguyên Thu lui về phía sau thật nhanh, khoát tay, vô số thi quỷ dầu tiểu nhào lên, khắp phòng toàn là mùi dinh dính.
Nhưng Ách Ba Lan vung tay lên, dễ dàng đánh bay toàn bộ đám tiểu quỷ thi dầu kia, khiến bọn chúng va vào tường, hóa thành một bãi bùn nát.
Ta lập tức choáng váng, ta biết Ách Ba Lan nhanh nhẹn khỏe mạnh, nhưng bản lĩnh lúc bình thường của nàng còn không bằng một phần mười bây giờ! Chẳng lẽ bình thường nàng vẫn luôn giấu giếm?
Không đúng... Ta nhìn khí, thấy trên người Ách Ba Lan có một cái bóng mơ hồ, hiển nhiên là bị tà vật bám lên người!
Bảo sao, người này căn bản không giống như Ách Ba Lan - cứ như là trong cơ thể của nàng có một linh hồn khác vậy.
Chuyện này xảy ra từ khi nào, sao nàng lại bị trúng tà?
Giọng nói hưng phấn của Trình Tinh Hà vang lên sau lưng ta:
"Thất Tinh, không ngờ Ách Ba Lan lại là người âm dương!"
Ta nghe vậy lập tức hiểu ra - người âm dương là có đặc điểm của cả nam lẫn nữ, coi như một loại tàn tật, nhưng người âm dương còn có một bản lĩnh là cơ thể có thể kết nối với hai giới âm dương, nhất là dùng mình làm đồ chứa để gọi người chết bám vào - lấy năng lực của người chết để dùng.
Vừa rồi Ách Ba Lan hát là quyết chiêu quỷ? Thứ bám lên người nàng là một hung thần tà ma thoát ra khỏi bình!
Hiển nhiên Ách Ba Lan đã dùng hết sức mình đuổi theo Mã Nguyên Thu, vừa rồi Mã Nguyên Thu còn thảnh thơi, nhưng bây giờ sắc mặt đã thay đổi, cắn chặt răng không ngừng phóng tiểu quỷ thi dầu ra ngoài. Nhưng Ách Ba Lan vẫn luôn cười gằn, trong mắt toàn là sát khí lẫm liệt, cứ như trừ việc tàn sát ra thì cái gì cũng không biết vậy.
Ta muốn nhìn khí xem rốt cuộc hung ma trên người này là gì, Trình Tinh Hà lớn tiếng nói:
"Ngươi không cần nhìn, thứ bám lên người Ách Ba Lan là sát, ta nhìn thấy nó mặc khôi giáp, hình như khi còn sống là một tướng quân!"
Sát?
Ta lập tức sởn cả da gà, hạn bạt là vương giả của hành thi, sát chính là lão đại của âm hồn, sát có thể ăn quỷ, lợi dụng năng lực của quỷ để làm bản thân lớn mạnh, đều là thứ mà cấp thiên trở lên mới có thể đối phó, chứ nói đến sát này khi còn sống là tướng quân nhuộm máu sa trường, thực lực không thể hung ác hơn.
Khó trách tà khí bao phủ trên người Ách Ba Lan lợi hại như vậy, quả nhiên những thứ bị phong ấn trong những cái bình này không có một ai là hiền lành.
Lúc này Trình Tinh Hà đi tới, nhìn thấy tay phải ta đã biến thành như vậy thì sa sầm mặt xuống:
"Mẹ nó lão già khốn kiếp Mã Nguyên Thu này, ta thấy hắn chán sống thật rồi..."
Nói rồi muốn chạy đến giúp Ách Ba Lan một tay, nhưng Lan lại quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn khiến Trình Tinh Hà sợ hãi lùi về sau:
"Không được, bây giờ Ách Ba Lan đã không nhận ra cả người mình nữa rồi..."
Mà lúc này, tà ma trong những cái bình càng ngày càng nhiều, đám nghịch phát quỷ đã bị ăn hết rất nhanh, người nhà họ Hải chắc cũng đã biến mất hầu như không còn, ta cảm thấy sát khí càng ngày càng gần chúng ta, liền đẩy Trình Tinh Hà về sau:
"Ngươi đi nhanh lên."
Trình Tinh Hà trở tay đẩy ta:
"Ý ngươi là ngươi không đi?"
Mật quyển vẫn còn ở trên người Mã Nguyên Thu, đương nhiên ta không thể bỏ qua như vậy được.
Hơn nữa cho dù Ách Ba Lan có thể dẫn quỷ nhập vào người, ta cũng không khả năng bỏ nàng lại, để một mình nàng ở đây đối phó với lão hồ ly Mã Nguyên Thu kia.
Trình Tinh Hà nhìn cánh tay ta, mắng:
"Ta thấy ngươi choáng váng rồi, bây giờ ngươi đã thành ra thế này rồi mà còn..."
Ta không cho hắn nói nữa, nhào về phía Mã Nguyên Thu.
Mã Nguyên Thu không động đậy được, chỉ thả tiểu quỷ thi dầu ra đối phó với Ách Ba Lan, ta càng nhìn càng thấy sợ - trong đó không thiếu dầu hai mươi mốt người và dầu ba mươi lăm người, âm diện tiên sinh bình thường nuôi mười tiểu quỷ thi dầu đã là đáng gờm lắm rồi, Mã Nguyên Thu lại nuôi nhiều như vậy, hắn phải hại bao nhiêu đứa trẻ chứ?
Thấy Ách Ba Lan đã khống chế được hắn, ta liền muốn nhào qua cướp mật quyển.
Nhưng đúng lúc này, Mã Nguyên Thu chụm hai tay lại lấy ra cái gì đó đâm về phía Ách Ba Lan.
Ách Ba Lan đã giết đỏ cả mắt, không tránh được, bị thứ kia đâm vào người.
Một mùi máu tanh lập tức tản ra trên người Ách Ba Lan, ta cảm giác được theo bản năng, có vô số tà ma trong bình ngửi được cái mùi này, liền nhào về phía Ách Ba Lan.
Cái mùi này... là dầu dẫn thi?