Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 291 - Chương 291 - Hy Vọng Sống

Chương 291 - Hy Vọng Sống
Chương 291 - Hy Vọng Sống

Chương 291: Hy Vọng Sống

Thứ này có sức hút trí mạng với tà ma, giống như đường thu hút kiến vậy. Mã Nguyên Thu mượn đao giết người, mình không đánh lại Ách Ba Lan nên muốn để tà ma trong bình đến đối phó với Ách Ba Lan.

Ách Ba Lan lập tức bị tà ma vây quanh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị xé xác.

Ra tay ác như vậy... Ta lập tức giận dữ, hoàn toàn không để ý tới tay phải nữa mà lao về phía Mã Nguyên Thu.

Cho dù là vì Ách Ba Lan hay là vì mật quyển, ta đều phải khiến ngươi trả giá thật lớn.

Có vẻ Mã Nguyên Thu căn bản không coi ta ra gì, chỉ cười với ta:

"Người âm dương này có liều chết cũng muốn cứu ngươi, nhưng ngươi lại không biết điều, cứ phải để lãng phí cơ hội - ngươi tự tìm cái chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Nói rồi hắn giơ tay lên, bỗng nhiên có một tiểu quỷ thi dầu không biết từ nơi nào nhảy ra ngoài, bàn tay dinh dính bóp lấy cằm ta.

Lại là dầu bốn mươi chín người...

Ta căn bản không phải đối thủ của thứ này, ngã nhào xuống đất, trước mắt lập tức trở nên mơ hồ.

Đến khi sắp mất ý thức, ta cảm giác Mã Nguyên Thu kéo tay phải của mình:

"Thú vị..."

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, ta bỗng nhiên há miệng, hung ác nói:

"Tự tìm cái chết."

Dầu bốn mươi chín người lập tức nổ tung, dầu thịt sống bắn tung tóe khắp mặt Mã Nguyên Thu.

Cùng lúc đó, khí của những tà ma kia giống như bị một bàn tay vô hình xé ra như vải rách, tán loạn khắp nơi.

Ách Ba Lan thở hổn hển ngồi bệt xuống đất, khó tin nhìn ta.

Tiêu Tương... Tay phải ta đã đen như vậy rồi, hơn nữa đây còn là Thiên Sư Phủ, vậy mà nàng vẫn đi ra...

Mã Nguyên Thu một chút cũng không bất ngờ, ngược lại ha ha cười to:

"Đúng là ép ra được thật... Thủy Thần nương nương, ngươi sắp thoát khổ rồi, nhưng lại vì tên nhóc này mà không cần cả hy vọng sống lại?"

Có ý gì?

"Đúng vậy."

Ta lạnh lùng trả lời:

"Cho dù ta có làm sao cũng muốn hắn sống."

Trong lòng ta chợt rung động, nghĩ cũng biết nàng ra ngoài là mạo hiểm thế nào!

Cùng lúc đó, ta nghe được những tiếng động, giống như có rất nhiều người vọt vào - hiển nhiên là những thiên sư cao cấp cảm nhận được khí tức của Tiêu Tương.

Nụ cười của Mã Nguyên Thu càng tươi hơn:

"Nhưng với tình huống bây giờ của ngươi đã không còn cách nào để che chở hắn nữa rồi… Không bằng đi với ta?"

Hắn còn chưa dứt, ta chỉ cảm thấy tay phải đau nhức, không phải là mình đau, mà là Tiêu Tương đau!

Chắc chắn Mã Nguyên Thu đã làm gì đó với tay phải ta!

Mà Mã Nguyên Thu lại có vẻ rất hài lòng, trong tay xuất hiện một vệt sáng lạnh, bổ xuống tay ta - cứ như muốn chặt toàn bộ tay phải của ta xuống cầm đi vậy!

Hắn muốn làm gì Tiêu Tương?

Ta chợt mở mắt ra, giơ Thất Tinh Long Tuyền lên chém về phía Mã Nguyên Thu.

Trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ, ta muốn giết chết Mã Nguyên Thu.

Thất Tinh Long Tuyền tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, bỗng nhiên chém về phía Mã Nguyên Thu với sát khí ta chưa từng thấy trước đây. Sắc mặt Mã Nguyên Thu biến đổi, vô số tiểu quỷ thi dầu chắn trước mặt hắn, trong nháy mắt đã bị chém đứt.

Cả người Mã Nguyên Thu ngã ngửa ra sau, bị ta khống chế, lẩm bẩm nói:

"Đáng lẽ cấp huyền không thể..."

Ta mặc kệ cấp huyền cấp thiên của hắn!

Ngươi muốn động vào Tiêu Tương, ta sẽ giết ngươi.

Thất Tinh Long Tuyền chuyển một cái ở trong tay ta, chỉ nghe thấy một tiếng vang ầm ầm thật lớn, toàn bộ đống bình xung quanh nổ tung. Sắc mặt Mã Nguyên Thu biến đổi, lùi về phía sau mấy bước, lẩm bẩm nói:

"Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi, ngươi mới là..."

Lúc này tiếng bước chân của thiên sư cấp cao đã đến gần, mà tay phải ta lại bỗng nhiên đau nhói. Mã Nguyên Thu cau mày lui về sau một bước, bóng người biến mất ở trong bóng tối.

Trình Tinh Hà lập tức chạy từ phía sau tới kéo ta:

"Chạy mau chạy mau!"

Có vẻ sát khí trên người Ách Ba Lan cũng đã giảm xuống, đã khôi phục dáng vẻ bình thường, trợn mắt lên nhìn phía sau, hiển nhiên là sợ những thứ thiên sư cao cấp đuổi đến.

Trình Tinh Hà mắng:

"Đương nhiên ta phải giữ lại đường lui rồi - đã dẫn đám chuột mắt đỏ đến giữ chân bọn họ, nhân lúc này, chúng ta chạy mau!"

Vừa nói vừa kéo ta chạy ra ngoài.

Ách Ba Lan căm hận nhìn hướng Mã Nguyên Thu biến mất, sau đó cũng chạy theo. Cũng không biết Trình Tinh Hà tìm được một con đường từ lúc nào, mở cửa nhỏ nhét ta vào bên trong sau đó cũng vào theo, Ách Ba Lan cản ở phía sau, lúc đóng cửa nhỏ lại thì nghư được những tiếng ồn ào bên ngoài:

"Thái Cực Đường sao lại như vậy..."

"Nếu thủ lĩnh thiên sư biết, chúng ta sẽ chết chắc!"

Trình Tinh Hà dẫn chúng ta bò ra bên ngoài, vất vả lắm mới ra được - bên ngoài toàn là bụi cây gai, một vầng trăng tàn treo trên bụi cây, trời đã sắp sáng.

Không khí lạnh lẽo sáng sớm tràn đến như nước mát, Trình Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:

"Cuối cùng chúng ta đã tránh được một kiếp... Đáng tiếc mật quyển bị tên khốn kiếp kia cướp mất rồi, mẹ nó đúng là dã tràng xe cát - tốn công vô ích."

Bình Luận (0)
Comment