Chương 292: Phương Pháp Chữa Trị
Ta thì thở ra một hơi, đưa tay vào trong túi quần lấy cái hộp bát giác đó ra.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đều ngẩn ra:
"Sao ngươi lấy lại được vậy?"
Lúc Mã Nguyên Thu bị ta chém ngã, ta nhân lúc hắn không chú ý trộm lại.
Trình Tinh Hà vô cùng vui vẻ, hôn lia lịa vào cái hộp bát giác:
"Có thể sống qua sang năm hay không đều phải dựa vào bối liễu này rồi."
Ách Ba Lan thì nhíu mày, kéo Trình Tinh Hà một cái, chỉ vào cánh tay ta nói:
"Đừng vui mừng sớm như thế."
Đây là lần đầu ta nghe thấy Ách Ba Lan mở miệng nói chuyện - lại là giọng đàn ông giống chúng ta.
Giọng nói kia phối hợp với một khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ không hài hòa - bây giờ ta mới nhận ra, khăn lụa buộc cổ của Ách Ba Lan đã bị rơi mất trong cuộc chiến, để lộ ra cục xương cổ họng không khác gì chúng ta. Quần áo te tua như giẻ lau nhà, vóc người cũng bằng phẳng giống chúng ta.
Trình Tinh Hà nhìn Ách Ba Lan cứ như mới quen lần đầu, nhưng hắn đã lập tức kịp phản ứng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ách Ba Lan chỉ cánh tay ta:
"Tay phải của Bắc Đẩu ca trúng độc, ta biết loại độc này, chúng ta phải lập tức tìm người - để cắt cụt cho hắn."
Ta sửng sốt, cắt cụt?
Ách Ba Lan gật đầu, chỉ cánh tay ta nói:
"Ta đã thấy một người trong nghề trúng loại độc này, cái này gọi là phong linh tán, cho dù trên người ngươi có thứ lợi hại gì thì cũng sẽ bị đóng chặt lại."
Đúng rồi - vừa nãy Mã Nguyên Thu đã thấy Tiêu Tương, chắc là đã sớm chuẩn bị.
Mà chắc hẳn Tiêu Tương cũng biết vật này, nhưng vì ta, nàng vẫn đi ra - rõ ràng nàng còn chưa khôi phục được sức mạnh.
Giống như Mã Nguyên Thu nói vậy, nàng đang liều mạng.
Ta cúi đầu nhìn tay phải, nhưng trừ đau đớn thì hoàn toàn không thể động đậy được nữa, giống như một cánh tay giả treo trên người vậy.
Ta dùng tay trái sờ ngón trỏ phải, nhưng tay phải đã tối hẳn, cũng không nhìn ra cái gì trên ngón trỏ cả.
Sợ hãi dần dần dâng lên trong lòng ta, Tiêu Tương sao rồi?
Ta muốn gọi nàng, muốn gặp nàng, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào giống như đang né tránh vậy.
Ách Ba Lan nói tiếp:
"Cha ta nói sau khi trúng độc tuyệt đối không thể hành khí, nếu không độc khí lan truyền, cả người sẽ bị thối rữa từng chút một, phải nhanh chóng chặt vị trí trúng độc xuống. Người trong nghề kia đang gặp chút chuyện, không nghe lời cha ta mà dùng khí, mấy giờ sau đầu tiên là nổi mụn nước, sau đó mụn nước chảy mủ vàng, mủ vàng lan ra khắp người khiến cả người thối rình, cuối cùng thì tắt thở."
Trình Tinh Hà túm lấy ta:
"Ngươi nói thật đi, ngươi đã hành khí chưa ?"
Nếu không hành khí thì làm sao lấy lại được hộp bát giác?
Theo lời của Ách Ba Lan, bây giờ ta phải thối rữa rồi mới đúng, nhưng những thứ màu đen kia tạm thời vẫn chưa lan rộng ra.
Ta lập tức dùng tay trái gọi A Mãn ra.
Mùi thuốc của A Mãn tràn ngập bên người, ban đầu nàng rất vui vẻ:
"Cô gia, ngươi nhớ ta sao?"
Nhưng sau khi thấy được cánh tay của ta, ánh mắt nàng lập tức tối xuống, lập tức bắt lấy tay ta:
"Ai lại to gan như vậy, còn dám động vào ngươi?"
"Ngươi xem giúp ta một chút."
Ta càng ngày càng thấy đau hơn:
"Tiêu Tương sao rồi?"
A Mãn ngẩn ra, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ bị thương, nhưng lại tự giễu cười một tiếng, đưa tay sờ lên.
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu nói:
"Là Bạch Tiêu Tương tạm thời áp chế độc tố - nhưng dựa vào lực lượng bây giờ của nàng, nàng cũng không chịu đựng được lâu nữa, ngươi nghe ta, chặt cái tay này xuống, ta đã nói rồi, ta có thể tìm một cái tốt hơn cho ngươi."
Không được.
Ta trở tay túm lấy nàng:
"Có phương pháp chữa trị không?"