Chương 293: Âm Thanh Ngày Càng Gần
Ta không muốn Tiêu Tương trở lại đất Cửu Quỷ Áp Quan - ta nhớ đến câu nói kia của nàng, nàng nói cho dù như thế nào cũng muốn ta sống.
Chưa từng có ai tốt với ta như vậy.
A Mãn cắn răng:
"Nàng có thể làm vì ngươi, ta cũng có thể."
Ta miễn cưỡng cười một tiếng:
"Ta hiểu, cảm ơn ngươi, nhưng Tiêu Tương chỉ có một."
A Mãn siết chặt tay lại, lớn tiếng nói:
"Sao ngươi cứ không hiểu vậy - sở dĩ nàng không muốn để ngươi chết chỉ bởi vì nàng muốn mượn thân thể ngươi sống lại thôi?"
Những lời này khiến ta đột nhiên thấy rất đau lòng, nụ cười của Cao Á Thông thời cấp ba lập tức hiện ra.
Nhưng ta vẫn nói:
"Ta nguyện ý tin nàng."
Ánh sáng trong mắt A Mãn lập tức tối xuống, sau đó mới lên tiếng:
"Nếu như ngươi cứ kiên quyết, vậy ngươi có thể tìm quỷ..."
Trình Tinh Hà bỗng nhiên kéo ta:
"Ngươi đừng ép nàng. Mặc dù nàng ở trong ký thân phù, nhưng dù sao nàng cũng là thần linh."
Lúc này ta mới nhớ tới - thần linh không thể tùy tiện can thiệp vào sống chết của con người.
Nếu không nàng sẽ bị trời phạt.
Nguy hiểm thật, suýt nữa đã gây ra sai lầm lớn, ta lập tức nói:
"A Mãn, ngươi về đi."
A Mãn còn muốn nói gì đó, nhưng ký thân phù của nàng ở chỗ ta, ta bảo nàng trở về, nàng đành phải trở về.
Lúc này có không ít tiếng ồn ào đang đến gần chỗ này, hình như là thiên sư cao cấp đuổi tới - đúng rồi, Tiêu Tương vừa ra đã dụ hết bọn họ đến.
Trình Tinh Hà nhét hộp bát giác vào trong ngực, hỏi ta:
"Ngươi còn có thể đi được không?"
Độc ở trên tay phải, đáng lẽ ra sẽ không có vấn đề gì, nhưng ta vừa đi được mấy bước đã bị cơn đau nhức khiến khuôn mặt trắng bệch, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống bụi cỏ khiến cả người ướt đẫm.
Hắn trực tiếp cõng ta sau lưng, đứng lên:
"Ách Ba Lan, cản ở phía sau."
Ách Ba Lan ngẩn người, sau đó liền hiểu ra đứng lên, quay đầu lạnh lùng nhìn phía sau:
"Yên tâm."
Ta lập tức nói:
"Có phải ngươi bị ngu không, dẫn ta đi thì các ngươi đều không chạy được!"
Ta có khí tức của Tiêu Tương, giống như la bàn với những thiên sư cao cấp kia vậy.
Trình Tinh Hà không quay đầu:
"Ngậm miệng lại."
Hắn cúi thấp người chạy sang một hướng.
"Ở đằng kia! Đuổi theo!"
"Người phá cục này đúng là to gan, lại dám đến tận Thiên Sư Phủ!"
Những âm thanh kia càng ngày càng gần, ta nghe thấy những tiếng đánh nhau ở sau lưng.
Ta muốn quay đầu nhìn, nhưng cơn đau ở tay phải khiến tầm nhìn của ta càng ngày càng mờ, phải cắn chặt răng. Trình Tinh Hà vừa chạy vừa nói:
"Muốn kêu thì kêu đi."
Kêu cái con khỉ, cũng không phải là sinh con.
Ta bám lấy vai Trình Tinh Hà:
"Ta không muốn chặt tay phải..."
Trình Tinh Hà vừa tránh né, vừa bực bội nói:
"Mẹ nó có phải ngươi bị ngu không, cho dù làm Dương Quá cũng tốt hơn là làm thi thể."
Mấy tiếng xé gió lao thẳng đến đây, ta ngửi thấy mùi máu tươi rất mới mẻ, cúi đầu nhìn thấy bên tai Trình Tinh Hà thủng một lỗ lớn, nhưng hắn vẫn chạy thục mạng về phía trước giống như căn bản không cảm giác được.
Không phải hắn rất sợ chết sao?
Những âm thanh kia càng ngày càng gần...
Ta túm lấy hắn:
"Ta hiểu ý tốt của ngươi, ngươi dẫn Ách Ba Lan chạy mau."
Trình Tinh Hà không lên tiếng.
"Một người chết còn tốt hơn cả ba người cùng chết!"
Nếu Thiên Sư Phủ biết bọn họ có liên quan đến việc phá tứ tướng cục, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Ca..."
Ách Ba Lan cũng thở hổn hển:
"Hai ngươi đi trước, ta ngăn cản được."
"Ngăn cản cái con khỉ."
Trình Tinh Hà nói:
"Nơi này không có tà ma, dựa vào chính ngươi có thể đánh thắng được nhiều người như vậy sao?"
"Để lại người phá cục."
Một giọng nói vang lên:
"Hai ngươi sẽ được khoan hồng."
Hình như là giọng của tên họ Hàn kia.
"Ta không thả đấy."
Giọng nói của Trình Tinh Hà vô cùng kiên quyết:
"Có bản lĩnh thì ngươi chém chết ta đi."
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt..."
Ta cảm thấy xung quanh toàn là sát khí áp chết người.
Cảnh tượng trước mắt quay cuồng, hình như Trình Tinh Hà chưa từng dừng lại, cơn đau nhức trên cánh tay đã khiến ta không nhìn thấy bất cứ cái gì nữa, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong mũi.
Ta muốn nói gì đó, muốn đứng lên, nhưng ta còn chưa làm được gì đã không có ý thức.
Trong cơn mơ hồ, ta cảm thấy Tiêu Tương tựa vào bên cạnh ta, thấp giọng nói:
"Bắc Đẩu, nghe ta, chặt đứt tay phải đi."
"Vậy ngươi thì sao?"
Ta miễn cưỡng thấy khuôn mặt của Tiêu Tương đã rõ ràng hơn một ít - đường nét càng ngày càng dễ nhìn.
Xinh đẹp đến mức rung động lòng người, không giống người không thể xuất hiện trên thế giới này, chỉ là sắc mặt nàng vô cùng khó coi, giống như đang phải chịu đau đớn cực lớn.
"Không phải là ngươi không muốn trở lại nơi tối tăm không ánh mặt trời đó sao?"
Ta nhớ rất rõ ràng:
"Ngươi còn phải báo thù!"
"Ngươi vẫn chưa rõ sao?"
Tiêu Tương cười:
"Ta trở lại nơi đó cũng không sao cả, ta có thể không tính toán những chuyện cũ năm xưa, ta chỉ cần ngươi sống tốt."