Chương 294: Quỷ Y
"Nhưng vì sao..."
"Bởi vì ta thích ngươi - mạng của ngươi quan trọng hơn ta."
Ta thích ngươi... Những lời này khiến người ta phải đau lòng.
Ta nhớ lại Cao Á Thông cùng với những tiếng cười nhạo kia giống như mảnh vụn thủy tinh găm vào trên người vậy, nhổ kiểu gì cũng không hết.
Ta nên tin tưởng sao? Thật sự sẽ có người vì ta mà không cần gì cả sao?
Đến khi phản ứng lại, ta đã nghe được một giọng nói rất nhỏ:
"Ngươi phải chăm sóc kỹ sư phụ ta, nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi."
Gà Ác?
"Ngươi nói bậy gì thế."
Trình Tinh Hà.
"Ôi trời, các ngươi đừng nói nữa, đi nhanh đi..."
Ban đầu ta không nhận ra được giọng nói này, à, là ông cụ ở Thái Cực Đường.
Không phải chúng ta đã bị bắt lại sao?
Ta mở mắt ra, phát hiện đang nằm trong một chiếc xe, khung cảnh ruộng lúa mạch màu vàng và bầu trời xanh lướt qua cửa kính xe hai bên.
Hơn nữa, bất ngờ là cánh tay ta đã không còn đau nữa - hoặc có thể là đã không thể cảm nhận được.
"Ca, ngươi tỉnh rồi?"
Giọng nói hưng phấn của Ách Ba Lan vang lên:
"Thứ kia của Gà Ác đúng là tốt thật!"
Trình Tinh Hà cứ như chỉ còn một cái tai, trên tai còn lại quấn đầy băng vải, đang lái xe:
"Ta cũng biết Thất Tinh mạng lớn - có câu vương bát ngàn năm rùa vạn năm, hắn không chết sớm như vậy đâu."
Ta muốn mắng hắn nhưng không còn sức, chỉ có thể thở hổn hển, sau đó mới hỏi Ách Ba Lan máu me khắp người đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra chúng ta họ Hàn bắt được, muốn đưa đến trụ sở chính của Thiên Sư Phủ, Gà Ác biết ta bị đưa đến trụ sở chính chắc chắn sẽ không có kết cục tốt - thứ chờ ta chỉ có chôn sống, vì vậy xung phong nhận việc muốn áp tải ta, nhân tiện lấy linh dược giảm đau cho ta.
Sau đó hắn đi ông cụ Thái Cực Đường mượn xe, tạo ra một vụ tai nạn ở nơi khó xác định được vị trí để thả ba chúng ta ra.
Như vậy Gà Ác cũng phải chịu trách nhiệm.
Trình Tinh Hà lên tiếng:
"Nhìn tên kia ẻo lả mà còn tri kỷ phết."
Ách Ba Lan thì nghiêm túc nói:
"Kia hay là bởi vì ca ta có sức hút."
Ta thầm nói phải trả lại ơn tình này của Gà Ác, sau đó mới kịp phản ứng:
"Bây giờ chúng ta đang đi đâu?"
Trình Tinh Hà khàn giọng nói:
"Bởi vì Thiên Sư Phủ đã sớm giăng thiên la địa võng, bây giờ ngươi là tội phạm bị truy nã, đến bệnh viện chắc chắn sẽ bị bắt, cho nên ta đưa ngươi đi tìm lão La."
La giáo sư...
Không lâu sau, chiếc xe đã đến một thị trấn nhỏ.
Hóa ra La giáo sư đang làm việc ở thị trấn nhỏ này - sau chuyện mèo tám đuôi lần trước, hắn càng có suy nghĩ chữa bệnh từ thiện, bởi vì hắn cảm thấy mình nhặt được cái mạng này, phải làm nhiều chuyện tốt mới có thể báo đáp ông trời.
Chỗ này rất heo hút, coi như cách xa nhân thế, ở đây cũng có thể tránh được sóng gió.
Sau khi tìm được địa chỉ La giáo sư cho, hai người bọn họ liền đưa ta vào.
La giáo sư chạy tới, nhìn thấy cánh tay của ta thì sa sầm mặt lại, mài dao soèn soẹt cứ như chuẩn bị tiêm thuốc mê chặt tay ta vậy.
Ta lập tức nói:
"Ta không muốn cắt cụt, ngươi nghĩ cách khác cho ta đi?"
Sắc mặt La giáo sư càng ngày càng khó nhìn:
"Không được, nếu ngươi không muốn chết, cắt cụt là hy vọng duy nhất."
Sau đó giọng nói của hắn dịu xuống:
"Ta biết ngươi sợ, chỉ cần còn sống là vẫn còn hy vọng..."
"Không được."
Ta túm lấy La giáo sư:
"Chết cũng được, ta tuyệt đối không cắt cụt!"
Ta không muốn để Tiêu Tương trở về.
Trình Tinh Hà đã không nhịn được, nói:
"Lão La ngươi cứ việc ra tay, ta sẽ phụ trách đánh hắn ngất xỉu."
"Ngươi mà cắt cụt, ta sẽ tự sát."
La giáo sư khó xử đứng lên, lên tiếng:
"Thật ra thì nếu không cắt cụt, quả thật còn có một phương pháp khác."
Ta lập tức tỉnh táo:
"Cách gì?"
La giáo sư đáp:
"Quỷ y."
Quỷ y... Ta đã được nghe hai chữ này mấy lần rồi, Cao lão sư từng nhắc tới, La giáo sư cũng nhắc tới, Thúy Hoa trên núi Hồ Cô cũng từng nhắc tới, thậm chí là A Mãn - A Mãn chỉ nói một chữ "quỷ", chẳng lẽ cũng là quỷ y?
Trình Tinh Hà vội vàng hỏi:
"Quỷ y ở đâu?"
La giáo sư thở dài:
"Đây mới là điều khó khăn."
Hóa ra quỷ y này không giống với các bác sĩ bình thường, bọn họ là bác sĩ đi khắp tứ phương - đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không có chỗ ở cố định, chỉ có thể gặp gỡ bằng duyên phận.
Hơn nữa cách khám bệnh của quỷ y vô cùng kỳ quặc, người nào thuận mắt mới khám cho, nếu thấy ngươi không vừa mắt, cho dù ngươi cho hắn một ngàn vạn, chưa chắc hắn đã để ý đến ngươi.
La giáo sư nhìn chằm chằm tay phải của ta:
"Đừng nói chúng ta không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu, cho dù biết, muốn chạy đến đó cũng cần có thời gian, cơ hội quá xa vời, cái tay của ngươi không kiên trì được hai mươi bốn tiếng đâu, ta thấy không bằng bây giờ cắt luôn đi."