Chương 295: Làm Sao Ngươi Biết
"Đúng thế."
Trình Tinh Hà cũng gật đầu:
"Nghề này của chúng ta vốn có rất nhiều ngũ tệ tam khuyết, ngươi thiếu một cái tay, làm ăn càng có sức thuyết phục."
Vì sao ta lại phải cắt chỉ vì muốn có sức thuyết phục chứ!
"Không phải còn hai mươi bốn tiếng sao?"
Ta vội vàng nói:
"Ngươi nói cho ta làm sao tìm được quỷ y!"
Nếu có thể tìm được trong vòng hai mươi bốn giờ, ta và Tiêu Tương sẽ có thể thoát được một kiếp.
La giáo sư thấy ta kiên quyết như vậy thì thở dài, nói:
"Muốn tìm quỷ y chỉ có thể dựa vào một vật - hổ xanh dao linh, mà mức độ trúng độc này của ngươi, phải là hổ xanh qua đầu thì mới có tư cách trị liệu."
Hóa ra quỷ y đều là đệ tử của Dược Vương Tôn Tư Mạc, trong truyền thuyết Tôn Tư Mạc đã từng được một con hổ cầu xin giúp đỡ - con hổ đó bị hóc xương, tình hình rất nguy hiểm.
Nếu Tôn Tư Mạc đưa tay vào trong miệng hổ sẽ khó đảm sẽ không bị hổ ăn tay. Thế là Tôn Tư Mạc liền dùng vòng đồng chống miệng hổ, sau đó mới luồn tay qua vòng đồng, cuối cùng đã chữa được cho hổ.
Con hổ lập tức bái tạ, từ đó về sau người ta luôn mang theo vòng đồng, bởi vì hổ sẽ không ăn người có vòng đồng.
Thứ này đã được truyền thừa, trở thành tượng trưng cho thân phận của bọn họ - cũng giống như chuông phong thủy của chúng ta vậy.
Hổ xanh này là một loại vòng đồng, bên trong có đeo chuông, lay động sẽ phát ra tiếng vang, lúc quỷ y đi khắp giang hồ sẽ dùng thứ đó để thu hút người ta.
Mà quỷ y cầm hổ xanh đi ra ngoài cũng để thể hiện - nếu như để rung trước ngực thì là lang trung bình thường; để rung ngang vai thì có y thuật khá cao; nâng qua đỉnh đầu chứng tỏ y thuật cực kỳ cao siêu.
Trình Tinh Hà vỗ đùi:
"Quỷ y vốn đã khó tìm, ngươi còn phải tìm cấp thiên trong quỷ y nữa, ta thấy bây giờ ngươi vẫn nên cắt đi, đỡ phải chịu khổ nhiều."
Không phải chỉ là hổ xanh dao linh sao? Ta sẽ đi tìm, nếu không tìm thấy... ta sẽ chấp nhận số phận!
Trình Tinh Hà vừa gật đầu, vừa rót nước cho ta uống. Ta uống xong đã muốn ra ngoài ngay, nhưng hai chân lại mềm nhũn.
Trình Tinh Hà đỡ lấy ta, kéo ta đến bên bàn:
"La giáo sư, bắt đầu đi."
Đậu má, hắn cho ta uống ba bước say!
La giáo sư gật đầu, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ!
Ta vội vàng gọi Ách Ba Lan cứu ta, nhưng Ách Ba Lan cũng chỉ đồng tình nói:
"Ca, đau dài không bằng đau ngắn."
Trước mắt ta đã hoàn toàn mơ hồ, hận không thể nhảy dựng lên chạy đi, ngay lúc ta sắp mất đi ý thức, chợt nghe thấy những tiếng chuông reo.
Ta lập tức cắn lưỡi mình, ép mình tỉnh táo, nói:
"Có... Hổ xanh..."
Trình Tinh Hà nói:
"Ngươi đừng tự mình lừa mình nữa, đó là tiếng mài dao."
Nhưng không ngờ La giáo sư lại lập tức đặt dụng cụ xuống:
"Thật sự là hổ xanh!"
Ta liều mạng trợn to mắt, mơ mơ màng màng trông thấy một cô gái trẻ tuổi đi ngang qua cửa, trên lưng treo một cái vòng đồng thau, cứ đi một bước, cái vòng đồng thau kia sẽ vang lên một tiếng!
Trình Tinh Hà tặc lưỡi:
"Đáng tiếc... Lão La nói phải là hổ xanh qua đầu, ngươi xem cô gái kia còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, hổ xanh kia lại đặt ở dưới tay, cấp bậc chưa bằng đến ngực, chắc cũng chỉ có thể trị bệnh cảm vặt thôi."
Nói xong thì quay đầu nhìn ta, giục ta cắt.
Lúc này cô gái kia đi ngang qua cửa sổ nghe thấy lời này, lạnh lùng nhìn Trình Tinh Hà một cái, tuy không lên tiếng, nhưng La giáo sư lại vô cùng kích động:
"Hoắc Hương!"
Quen biết?
Nói xong La giáo sư liền bắt lấy ta, nước mắt gần như tuôn đầy mặt:
"Lý đại sư, ngươi được cứu rồi!"
Trình Tinh Hà sững sờ:
"Nhưng không phải ngươi đã nói..."
"Ngươi chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai!"
La giáo sư vội vàng nói:
"Quỷ y đi qua tiệm thuốc không được nâng hổ xanh lên, nếu không sẽ là bất kính với Dược Vương! Hoắc Hương của chúng ta là hổ xanh qua đầu thực thụ!"
Ta lập tức hưng phấn hẳn lên, rất muốn vùng vẫy, nhưng hiệu lực của ba bước say càng ngày càng mạnh, ta càng ngày càng choáng váng.
Ai ngờ cô gái kia nhìn chúng ta một cái, lạnh lùng nói:
"La thúc thúc, ta không phải đến khám bệnh cho người ta, là có việc gấp tới tìm ngươi giúp đỡ."
La giáo sư sững sờ:
"Thế nhưng Lý đại sư này là ân nhân cứu mạng của ta..."
"Hắn vẫn phải chờ, không chờ được thì ta cũng không có cách nào."
Khuôn mặt cô gái kia như đóng băng:
"La thúc thúc, ta..."
Ta dùng một hơi cuối cùng nói:
"Ngươi muốn tìm người đúng không? Ngươi giải độc giúp ta, ta sẽ tìm giúp ngươi..."
Cô gái kia sửng sốt, khó tin nhìn ta, ta nói xong câu nói này thì không biết gì nữa.
Đến khi mở mắt ra lần nữa bởi v bị một thứ rất gay mũi gọi dậy, ta nhịn không được hắt hơi một cái, cái hắt hơi này dường như đã đẩy hết toàn bộ ba bước say ra, tuy không đến mức hoàn toàn tỉnh táo như cũng giống như được bôi dầu gió.
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy cô gái kia đang ngồi ở trước mặt ta, lạnh lùng hỏi:
"Làm sao ngươi biết chuyện của ta?"