Chương 296: Giải Độc
Vừa rồi ta nhìn khí cho nàng, cung phụ mẫu của nàng có một luồng khí đen, chỉ có bên trán phải là có ánh sáng, có thể thấy được mẹ nàng chết sớm, hẳn là cha nàng nuôi lớn - nhưng bây giờ thái dương bên phải của nàng cũng đang tối xuống, hiển nhiên là cha nàng đã xảy ra chuyện rồi.
Mà ấn đường của nàng lại có màu đỏ, chứng tỏ trong lòng đang rất rối bời, không có manh mối gì cả, chắc hẳn là không tìm được cha.
Cô gái kia cầm lấy tay phải của ta:
"Ngươi biết xem tướng? Vậy ngươi thật sự có thể tìm người sao?"
La giáo sư vội vàng nói:
"Ta đã từng được Lý đại sư cứu mạng, ta dùng nhân cách để đảm bảo! Hoắc Hương, ngươi giải độc cho hắn trước đi!"
Mặc dù tay phải ta đã được Gà Ác bôi linh dược, nhưng chạm vào vẫn vô cùng đau đớn, hít hà nói:
"Ta sẽ cố hết sức."
"Được."
Cô gái kia thu tay về, không thay đổi sắc mặt nói:
"Ngươi tìm được cha ta, ta sẽ giải độc cho ngươi."
"Ngươi nói cái gì?"
Trình Tinh Hà sửng cồ lên:
"Không phải nói tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ sao? Hắn chỉ còn hai mươi tiếng, ngươi thấy chết mà không cứu còn gọi là y sĩ gì nữa?"
Cô gái kia vẫn lạnh lùng:
"Thầy thuốc cũng là do cha mẹ nuôi lớn, bây giờ chuyện quan trọng nhất với ta chính là tìm được cha, không tìm thấy cha ta, ta không có tâm trạng để cứu người."
Trình Tinh Hà tức đến mức nói không ra lời, việc này không thể bắt ép được, ta không thể làm gì khác hơn là nói:
"Ngươi nói cho ta cha ngươi mất tích như thế nào?"
Cô gái kia đánh giá ta, sau đó mới nói:
"Bắt đầu từ hôm qua đã không tìm được hắn, nhưng gần đây hắn vẫn luôn là lạ.”
Hóa ra cô gái kia và cha nàng cũng giống như La giáo sư, nghe nói ở đây vùng khó khăn nên mới đến đây xem bệnh cho người ta.
Đến chân núi, cha nàng khám bệnh cho một gia đình xong liền trở về nhà trọ, nhưng lại có chút là lạ.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó cha mình rất hưng phấn ôm về một cái hộp nhỏ giống như lấy được cái gì tốt vậy, đóng cửa nghỉ ngơi rất sớm.
Nhưng quán trọ nhỏ cách âm không tốt, đêm hôm đó nàng nghe thấy cả đêm trong phòng cha nàng đều phát ra tiếng bước chân kỳ quái, giống như cha nàng không ngủ được, không ngừng đi tới đi lui trong phòng vậy.
Hơn nữa còn kèm theo tiếng cười.
Nàng cảm thấy rất khó hiểu - cha nàng bị bệnh đau đầu, không thể thức đêm, cho nên những năm nay đều ngủ sớm dậy sớm, sao lại đi đi lại lại trong phòng cả đêm?
Mà ngày hôm sau nàng liền phát hiện sắc mặt cha nàng không đúng, nhân trung u ám, lúc ấy nàng liệt giật mình, vội vàng bắt mạch cho cha mình, rõ ràng là quỷ mạch.
Nàng lập tức hỏi cha có phải đã gặp cái gì không sạch sẽ không?
Nhưng cha nàng lắc đầu liên tục, bảo nàng đừng quan tâm, sau đó liền ôm cái hộp nhỏ kia đi ra ngoài.
Nàng không yên lòng, muốn đi theo xem thế nào, nhưng đường núi khó đi, nàng không đuổi kịp.
Từ đó về sau ngày nào cha nàng cũng đi lên núi, mà sắc mặt lại càng trắng bệch, bước chân loạng choạng, hiển nhiên là không đủ dương khí.
Nàng đang muốn khuyên nàng cha, cho dù là vì cái gì, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ không được, kết quả hôm qua cha nàng lên núi rồi không trở lại nữa.
Nàng sợ cha nàng đã xảy ra chuyện gì đó nên vẫn luôn đi tìm dọc theo đường núi, lại hỏi thăm được bạn cũ của cha mình là La giáo sư cũng ở đây, liền vội vàng đến nhờ La giáo sư giúp đỡ.
La giáo sư liên tục dậm chân:
"Không ngờ Bạch lão đệ lại xảy ra chuyện như vậy, Hoắc Hương ngươi đừng nóng vội, ân nhân cứu mạng của ta vô cùng tài ba, cho dù Bạch lão đệ bị cái gì mê hoặc, chắc chắn hắn đều tìm được giúp ngươi!"
Bạch... cùng họ với Tiêu Tương.
Thế là ta lại hỏi:
"Ngươi có biết trong cái hộp kia có gì không?"
Bạch Hoắc Hương đáp:
"Cha ta không cho ta nhìn, ta chỉ nhìn thấy loáng thoáng, hình như là thứ gì đó màu đỏ."
Thứ màu đỏ?
Ta liền hỏi quán trọ có gần đây không?
Bạch Hoắc Hương gật đầu:
"Ngay dưới chân núi, nửa giờ là đến."
Vậy là được, ta nói:
"Ngươi dẫn ta đến chỗ các ngươi ở xem nào."
Trình Tinh Hà có chút sốt ruột, trên đường vừa đi vừa thấp giọng nói:
"Ngươi tin nàng như thế? Nhỡ may hết hạn mà nàng không giải được độc của ngươi thì sao? Chẳng phải là tốn công vô ích sao."
La giáo sư vội vàng nói:
"Các ngươi cứ yên tâm, ta lấy nhân cách ra để cam đoan, y thuật của nhà Hoắc Hương được truyền thừa mấy trăm năm, cho dù là bệnh khó chữa thế nào cũng chưa bao giờ thất bại, ông cố của nàng còn là một truyền thuyết, ai trong nghề cũng biết đến."
Hóa ra gia định Bạch Hoắc Hương đời đời là quỷ y.
Đồn rằng năm nọ ông cố nàng cầm hổ xanh đi khắp hang cùng ngõ hẻm, có một bà lão đến tận nhà.
Bà lão bảo hắn bắt mạch, kết quả ông cố nàng vừa sờ một cái đã lập tức đứng lên, mắng:
"Một tên có lông như ngươi mà còn dám đến khám bệnh?"