Chương 297: Bạch Lão Gia Tử
Bà lão kia nghe vậy thì sợ hãi quỳ xuống đất, chảy nước mắt nói ông cụ đúng là danh bất hư truyền, nhìn một cái đã đoán gia, nàng cũng vì nghe được tên tuổi của Bạch lão gia tử nên mới đến cầu xin Bạch lão gia tử cứu mạng.
Còn nói mặc dù mình có chút đạo hạnh, nhưng chỉ làm việc thiện tích đức, tuyệt đối chưa từng hại người.
Bạch lão gia tử cũng nhìn ra - nếu hại người thì trong lòng sẽ không yên, mạch đập hỗn loạn, nhưng trong lòng nàng rất ổn định, mạch đập có lực, đúng là bà lão nàng chưa từng làm việc trái với lương tâm.
Đến khi bắt mạch lại, hắn liền biết bà lão này trúng độc - ăn đồ thừa có thuốc chuột trong nhà dân.
Bạch lão gia tử không kỳ quái như quỷ y, tính cách khá thoải mái, liền chữa khỏi cho bà lão. Bà lão vô cùng biết ơn, nói mình không có gì báo đáp, chỉ xin Bạch lão gia tử nhớ kỹ một câu, lá liễu hướng lưng lên trời, đường rộng đi bên trái.
Bạch lão gia tử cũng không hiểu, không để trong lòng.
Mấy năm sau Bạch lão gia tử đến một thành trì xem bệnh, chợt phát hiện cây liễu lớn ven đường đều hướng lưng lá lên trời - năm đó có hạn hán, thân cây đã chết khô.
Hắn bỗng nhớ tới lời bà lão kia nói, liền đi sang bên trái - nhưng lại chưa vào thành ngay được.
Kết quả đến đêm liền nghe được tin tức thành trì kia bị quân phản loạn bao vây tiêu diệt, nam nữ già trẻ không ai thoát được.
Bạch lão gia tử nghĩ mà sợ, còn để lại một tổ huấn, nói cho dù là có lông hay không có lông, có người nhờ ngươi xem bệnh đều không được từ chối.
Cho nên Bạch gia là quỷ y chữa tà bệnh nổi tiếng nhất, nghe nói am hiểu nhất là chữa cho thứ không phải người.
Trình Tinh Hà xem thường:
"Ông cố nàng giỏi không có nghĩa là nàng giỏi, chỗ nào chẳng có kẻ vô tích sự."
La giáo sư liên tục khoát tay, nói ngươi nói sai rồi, Bạch Hoắc Hương cũng là kỳ tài trong nghề - trước nàng, người trẻ nhất có tư cách cầm hổ xanh qua đầu cũng phải là bốn mươi lăm tuổi trở lên.
Nói rồi liền nhìn về phía ta:
"Đại sư, không lừa ngươi, lần trước cô cháu gái mà ta muốn giới thiệu cho ngươi chính là nàng, ngươi nhìn xem, đây không phải là duyên phận sao."
Tiếp theo hắn nhìn Ách Ba Lan thở dài, dáng vẻ rất tiếc nuối.
Ách Ba Lan không biết chuyện gì, còn đang để hồn vía lên may, ta thì đoán được - La giáo sư đang nghĩ Ách Ba Lan là bạn gái của ta.
Trình Tinh Hà nhìn Bạch Hoắc Hương một chút, không nghĩ ra được cái gì để châm chọc nữa, đành phải thầm nói:
"Nếu y thuật tốt như vậy, làm sao không chữa bệnh đơ mặt của mình trước đi."
Ta nói ngươi đừng châm chọc nhiều vậy được không, người ta không tìm thấy cha, đương nhiên là không có sắc mặt tốt rồi.
Trình Tinh Hà còn muốn phản bác, giọng nói như ướp lạnh của Bạch Hoắc Hương lại vang lên lần nữa:
"Đến rồi."
Đó là nhà trọ? Không phải chỉ là một cái nhà tranh sao? Ta nghèo nàn hai mươi năm cũng chưa bao giờ phải ở căn nhà rách nát như vậy - hơn nữa không biết căn nhà này lúc xây dựng nghĩ như thế nào mà lại hướng về phía giao lộ.
Cái này gọi là xung đầu sát, không che không cản được tà ma, chỉ cần quay đầu là có thể đi vào, hơn nữa loại xung đầu sát này giống với sóng lớn đãi cát, sẽ cuốn hết tài vận trong nhà đi, ở nơi này chắc chắn sẽ nghèo rớt mồng tơi.
Quả nhiên chủ nhân nhà trọ là một người phụ nữ béo mập đang ngồi trước cửa cho đứa con còi cọc uống sữa, còn cầm quạt hương bồ quạt gió cho đứa bé - quạt hương bồ và quần áo toàn là miếng vá.
Ta thấy đứa bé kia bị muỗi đốt sưng khắp người, trong lòng tự nhủ lúc về phía nói với nàng một tiếng, nhất định phải làm một cái thái sơn thạch cảm đương ở phía trước.
Sau khi đến phòng cha nàng, ta lập tức nhìn thấy một chút khí bẩn màu xám còn chưa tản đi hết.
Chậc, không ngờ trong thâm sơn cùng cốc này còn có thứ lợi hại như vậy... Vậy mà lại cùng cấp bậc với âm phục linh.
Bạch Hoắc Hương liền nhìn ta chằm chằm:
"Nhìn ra được gì không?"
Ta đáp:
"Ngươi lấy một ít bột gạo nếp đến cho ta, lại xin bà chủ kia ít sữa người, tốt nhất là lấy thêm một cái giẻ lau nhà cũ, ta sẽ có thể xác định được."
Bạch Hoắc Hương nhíu mày, nhưng không hỏi nhiều, thật sự đi tìm ba thứ đó.
Ta đổ sữa người lên bột gạo nếp, dùng giẻ lau nhà bôi đều xuống đất.
Ngay từ đầu Bạch Hoắc Hương có chút không kiên nhẫn, nhưng vừa nhìn xuống đất lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên mặt đất dần dần hiện ra những thứ tròn trịa lớn bằng bàn tay.
Bạch Hoắc Hương ngẩng đầu nhìn ta:
"Đây là... Dấu chân?"
La giáo sư tháo kính xuống nhìn kỹ, vô cùng kinh ngạc nói:
"Đúng thế thật... Đây là gót sen ba tấc!"
Ta gật đầu:
"Xem ra cha ngươi đã bị một thứ có gót sen ba tấc quấn lấy."
Bạch Hoắc Hương chính là quỷ y, không có gì là không tin được, lập tức hỏi ta:
"Vậy bây giờ ngươi có thể giúp ta tìm ra cha không?"