Chương 299: Bảy Mươi Năm
Ta cũng đã hơi đoán được, liền quay đầu nhìn mặt Bạch Hoắc Hương.
Chỉ thấy cung phụ mẫu của Bạch Hoắc Hương càng ngày càng ảm đạm - đúng là bây giờ cha nàng đang ở ranh giới sống chết.
Bạch Hoắc Hương phát hiện ta đang nhìn nàng, lập tức hỏi:
"Ngươi nhìn ra được gì không?"
Ta ngẫm nghĩ, nói:
"Thời gian quá gấp, nhỡ may lúc tìm được cha ngươi, cha ngươi đã..."
Bạch Hoắc Hương lập tức sa sầm mặt lại, nói:
"Vậy ngươi tự cầu phúc đi - nếu cha ta thật sự xảy ra chuyện, ta cũng không thể giải được độc của ngươi."
Trình Tinh Hà gấp gáp:
"Ngươi có biết lí lẽ không vậy? Rõ ràng là cha ngươi tự rước lấy phiền phức, dựa vào cái gì mà đổ tội cho ca ta?"
Bạch Hoắc Hương cười lạnh:
"Độc của hắn cũng là tự hắn rước lấy phiền phức, dựa vào cái gì mà ta phải giúp hắn giải?"
Trình Tinh Hà tức không nói lên lời, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp một người phụ nữ khó chơi như vậy.
La giáo sư vội vàng đi ra hòa giải.
Nhưng Bạch Hoắc Hương rất khó chơi, nàng có cái mũi cao thẳng, lông mày xếch, khuôn mặt đoan chính cương nghị, xem như là loại người nói một không hai, nàng đã đưa ra quyết định gì thì cho dù có kề dao lên cổ nàng cũng sẽ không đổi ý.
Ta không khỏi thở dài. Bây giờ mạng của ta và mạng cha nàng xem như đã bị buộc vào nhau, thay vì làm điều thừa, không bằng tranh thủ thời gian giải quyết chuyện này - ta chỉ còn lại mười mấy giờ để đứng trước việc chặt tay hoặc chết.
Nếu chuyện này đã xảy ra ở nhà của Mã Đại Trụ Tử, ta liền ra khỏi phòng đặt quan tài, đi đến nhà Mã Đại Trụ Tử xem một chút.
Quả nhiên bên trong cũng có loại khí xám bẩn thỉu như trong nhà trọ, hơn nữa còn dày đặc hơn nhà trọ rất nhiều.
Lúc xem bố cục phong thủy của Mã Đại Trụ Tử, ta đã biết vì sao nhà bọn họ lại nghèo như vậy rồi - lúc nhà bọn họ xây nhà vì để tiết kiệm vật liệt mà xây dựa lưng vào núi, sân vườn không theo quy tắc nào cả, cái này gọi là nhà xỏ giày.
Nhà của người bình thường đều chú trọng chỉnh tề, bởi vì căn nhà càng ngay ngắn thì vận thế cũng càng vuông vắn. Nhà bọn họ lại xiêu xiêu vẹo vẹo, nhà mà “nghiêng” thì vận khí cũng sẽ “nghiêng”, không chỉ rơi vào cảnh nghèo khó mà còn dụ thứ không tốt đến.
Quả nhiên, nền nhà bọn họ lồi hết ra ngoài, cái này gọi là nghèo hết cả ruột.
Không chỉ như thế, cửa nhà bọn họ có vẻ đã hỏng từ lâu, nhưng lại không có ai sửa chữa, xem ra bình thường đều ra vào bằng cái lỗ thủng trên tường, chứng tỏ người ở đây đều có tính cách “bất chính”, cả ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền của phi nghĩ, đi lệch đường sẽ rất dễ bị lạc lối.
Trình Tinh Hà tiến lên, thấp giọng nói:
"Vừa rồi ta muốn tìm quỷ cả nhà Mã Đại Trụ Tử để hỏi chuyện, nhưng ai ngờ bọn họ đều không ở trong phòng đặt quan tài."
Kỳ quái, đáng lẽ ra người chết phải ngồi cạnh quan tài để ăn đồ cúng của người ta, ăn no rồi mới lên đường chứ, nhà Mã Đại Trụ Tử đi đâu cả rồi?
Chẳng lẽ... Người đã chết, hồn cũng bị người phụ nữ áo đỏ kia ăn mất rồi?
Lúc này ta quay mặt sang, trông thấy một sát khí biến thành màu đen đang nhúc nhích đằng sau góc tường, lập tức chỉ về hướng kia, bảo Trình Tinh Hà cùng ta đi qua nhìn một chút.
Chỗ kia là góc nhọn của sân nhà này, tử khí um tùm, giống thạch sùng thích trốn ở nơi râm mát, người chết cũng thích ở nơi có âm khí nặng như vậy.
Hai chúng ta vừa đi qua, Trình Tinh Hà liền hưng phấn vỗ đùi:
"Đúng là có người chết!"
Nói rồi hắn đi lên nói chuyện với ma quỷ kia, ta muốn vểnh tai nghe, nhưng bởi vì độc trên cánh tay nên không dám hành khí - Tiêu Tương đang giúp ta chống lại độc tố, ta không muốn lại để nàng phải chịu đựng thêm cái gì nữa.
Mà Trình Tinh Hà còn chưa nói xong đã đột nhiên biến sắc, mà chút sát khí đó lại lập tức leo lên đầu tường giống như muốn chạy!
Ta sững sờ, Trình Tinh Hà mắng một câu rồi định đuổi theo:
"Con ma này kín miệng quá, không nói!"
Trình Tinh Hà còn chưa kịp đuổi theo, Lan câm đã giáng xuống từ trên trời giống thiên binh, một tay chống lên đầu tường, lưu loát lộn lại. Hình như ta còn nghe loáng thoáng được một tiếng hét thảm, nhưng âm thanh không phải Lan câm.
Tiếp theo Lan câm lộn lại từ đầu tường, ôm đầu ngồi xổm ở trước mặt ta, cả người run rẩy nói:
"Đại gia xin ngươi thương xót, tiểu nhân thấy quan tài không có người chết, muốn nhân lúc không có ai kiếm chút cống phẩm, tiểu nhân không có ý xấu đâu..."
Lan câm đã gọi dã quỷ kia lên người mình rồi!
Trình Tinh Hà lập tức vui vẻ, đi lên đánh đầu Lan câm:
"Ngươi nói xem, bản lĩnh này của Lan câm đúng là thực dụng."
"Lan câm" bị đánh, càng run rẩy hơn:
"Đãbảy mươi năm rồi tiểu nhân không được ăn vịt, tiểu nhân thèm ăn, tiểu nhân đã sai..."