Chương 300: Người Phụ Nữ Đi Chân Trần
Nói xong "Lan câm" bắt đầu tự mình vả miệng mình bốp bốp.
Dù sao đây cũng là cơ thể của Lan câm, ta kéo tay hắn lại, sau đó bảo Trình Tinh Hà đi trộm vịt trên bàn thờ. Trình Tinh Hà hiểu ý, không lâu sau đã cầm đến hai cái chân vịt, phía trên còn dính ít tro giấy, dửng dưng nhét vào miệng mình một cái, cho "Lan câm" một cái.
"Lan câm" nhìn thấy chân vịt còn vui hơn thấy cha, lập tức nhét vào miệng ăn ngấu nghiến, khiến ta sợ hắn làm Lan câm nghẹn chết.
Hóa ra hắn là nạn dân những năm bốn mươi thế kỷ trước, quê hương xảy ra nạn đói, hắn mới lưu vong đến nơi này, chết đói ở gần đây, không có ai đến dọn xác. Về sau Mã Đại Trụ Tử xây nhà, hắn còn nghĩ có thể đi theo ăn chực, ai ngờ Mã Đại Trụ Tử lại nghèo rớt mùng tơi, hắn đã đói bụng bảy mươi năm rồi.
Ăn chân vịt xong, hắn còn mút sạch xương, mút đến mức không còn vị gì nữa lại bắt đầu gặm xương. Ta thấy nếu hắn cứ ăn như vậy thì đến tối mất, liền bảo hắn nói chuyện của nhà Mã Đại Trụ Tử ra, nếu giúp được sẽ cho cả một con vịt.
"Lan câm" vừa mút xương vịt vừa bĩu môi:
"Thanh niên kia ư? Đại gia ngươi nói xem, mẹ nó nhà bọn họ nghèo như vậy rồi mà hắn còn thảnh thơi đi đánh bạc, nếu hắn mà là con trai của tiểu nhân, mẹ nó chứ, tiểu nhân sẽ không có hắn vào mộ tổ."
Hóa ra Mã Đại Trụ Tử tuy nghèo nhưng có một đồng thì tiêu tận hai đồng rưỡi, hơn nữa còn đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, khinh thường làm việc nông, luôn muốn có tiền từ trên trời rơi xuống để phát tài, ngoại trừ đánh bạc thì vay tiền mua xổ số. Khiến cha hắn giận đến mức đứt 弦子 (tắc động mạch liệt nửa người).
Nhưng hắn có quá nhiều chủ nợ, có thể nói vừa ra khỏi cửa gặp gỡ tám người thì đã có bảy người đến để đòi tiền, cho nên hắn chỉ ra ngoài vào đêm.
Với phong thủy này của nhà bọn họ, mười lần đánh cược chín lần thua, mỗi lần đều hùng hùng hổ hổ trở về, nhưng có một lần lại hớn hở trở về, trong tay còn cầm một cái túi lớn.
Quỷ chết đói này thấy thế thì nghi ngờ là cái gì ăn ngon, muốn đi vào ăn ké, kết quả vừa vào phòng, quỷ chết đói đã sững sờ, ngây ngẩn cả người - chỉ thấy thứ mà Mã Đại Trụ Tử ôm về lại là một bộ áo cưới đỏ chót thêu tơ vàng, một hộp đồ trang sức sáng chói, còn có một đôi giày thêu khéo léo đẹp đẽ - bên trên giày thêu còn có một viên trân châu lớn bằng ngón tay!
Mã Đại Trụ Tử bày những thứ đó ở trong phòng, ánh nến chiếu vào vô cùng sặc sỡ - nhà hắn không có tiền nộp tiền điện, đã bị cắt điện từ lâu rồi.
Cha Mã Đại Trụ Tử trung thực cả một đời, vừa thấy những vật này thì sợ đến mức suýt nữa thăng thiên, liên tục hỏi Mã Đại Trụ Tử lấy những thứ này từ đâu?
Mã Đại Trụ Tử cười ha ha, nói ông cụ đừng hỏi nhiều, con trai đã nói có một ngày sẽ phát tài để ngươi ăn ngon uống say, ngươi còn không tin, hôm nay thế nào?
Tuy cha Mã Đại Trụ Tử nghèo cả một đời, nhưng dù sao vẫn chưa đến mức bị tiền làm mù mắt như con trai, lập tức khuyên Mã Đại Trụ Tử, ngươi muốn kiếm tiền cũng được, nhưng không được làm chuyện thương thiên hại lý, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh xuống!
Nhưng Mã Đại Trụ Tử không kiên nhẫn được nữa, liền cất đồ đi mắng cha hắn mệnh nghèo quỷ, có tiền cũng không biết hưởng thụ.
Ngày hôm sau có một thầy thuốc đi khắp tứ phương đến khám bệnh cho cha Mã Đại Trụ Tử, trong lúc nói chuyện đã tiết lộ mình rất thích đồ cổ. Mã Đại Trụ Tử động tâm, liền tháo trân châu trên đôi giày đỏ xuống để thầy thuốc vân du tứ phương kia nhìn xem đáng giá bao nhiêu tiền?
Thầy thuốc vân du tứ phương vừa thấy liền sáng mắt lên, hỏi hắn bán đôi giày đó bao nhiêu tiền?
Mã Đại Trụ Tử thuận miệng thăm dò hai trăm tám để đề phòng thầy thuốc vân du tứ phương mặc cả, kết quả hắn lại trả hết tiền không thiếu một xu, yêu thích không buông tay ôm giày thêu rời đi.
Điều này khiến Mã Đại Trụ Tử hối hận, thầm nói mình đòi ít quá, nhìn dáng vẻ kia của hắn cho dù ra giá một ngàn hắn cũng vui vẻ trả, món đồ này đúng là hay, phải đi kiếm thêm mới được.
Kết quả bắt đầu từ đêm hôm đó, Mã Đại Trụ Tử ra ngoài vừa về đến nhà, quỷ chết đói liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ lặng lẽ đi theo sau lưng Mã Đại Trụ Tử tiến vào nhà bọn họ.
Quỷ chết đói biết - đây không phải là người lương thiện, oán khí trên người ngập trời, cũng không phải là người mà hắn có thể đắc tội.
Mã Đại Trụ Tử không hề hay biết, còn rất vui vẻ trở về nhà, lại ôm về một vài thứ mới - cũng đều là đồ cổ.
Mà người phụ nữ kia thì đi tới đi lui trong sân, không ngừng xoay quanh giống như đang tìm cái gì vậy.
Quỷ chết đói đã nhìn ra - người phụ nữ kia đi chân trần, chắc chắn là đang tìm giày!
Mà người phụ nữ kia vừa đi tìm vừa hát hí, cảnh tượng đó khiến quỷ chết đói vô cùng sợ hãi tránh đi thật xa.