Chương 301: Fan Boy
Nhưng cha con Mã Đại Trụ Tử lại không hề phát hiện ra, quỷ chết đói thấy người phụ nữ áo đỏ kia đêm nào cũng đến, mấy ngày sau hắn quay lại thăm dò, kết quả phát hiện cha con Mã Đại Trụ Tử đã chết, nhưng lại không có quỷ, quan tài trống không, hắn mới nghĩ đến việc nhân cơ hội này trộm vịt ăn.
Nói rồi, quỷ chết đói liền tỏ ra đáng thương nhìn ta:
"Đại gia, tiểu nhân đã nói hết những gì mình biết rồi, ngươi bảo đại gia lưỡng tính này thả tiểu nhân đi?"
Ta nói:
"Không vội, ngươi nói cho ta, mỗi ngày Mã Đại Trụ Tử ra ngoài đều đi con đường nào?"
Quỷ chết đói vội vàng chỉ cho ta, ta nhớ kỹ, sau đó bóp vào gang bàn tay của Ách Lan Ba.
Chỉ thấy sát khí màu đen nhàn nhạt kia bay lên không, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, Ách Lan Ba chớp mắt, cũng lấy lại tinh thần, hỏi giống như tranh công xin thưởng:
"Ca, đã hỏi được chưa?"
Ta gật đầu:
"Nhờ có ngươi."
Ách Lan Ba vui vẻ vò đầu bứt tai:
"Ca khách khí quá rồi, không lừa ngươi, ta vẫn luôn sùng bái ca."
Hắn nói, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh.
Trình Tinh Hà ho khan một tiếng:
"Không ngờ ngươi còn là một fan boy? Vậy ta thì sao? Có phải cũng rất sùng bái Tinh Hà oppa không?"
Ách Lan Ba không thèm nhìn Trình Tinh Hà cái nào mà chỉ nhìn ta, ánh sáng trong mắt chậm rãi tối sầm lại:
"Bắc Đẩu ca, ngươi mang đến cho người ta cảm giác không khác gì anh ruột ta cả."
Đúng rồi, anh ruột hắn chết trong tay A Mãn, chắc là muốn coi ta thành nơi gửi gắm để báo thù cho anh trai.
Trình Tinh Hà thấy hơi mất mặt, liền bắt đầu kiếm chuyện chơi:
"Ách Lan Ba ngươi không thẳng thắn, ngoài miệng thì nói coi Thất Tinh như anh, nhưng ngươi có bản lĩnh lớn như thế, sao không nói sớm?"
Ách Lan Ba cúi đầu:
"Ta... Từ nhỏ mọi người đều chê ta, ta sợ các ngươi biết thân phận thật của ta cũng sẽ coi ta thành quái vật, đuổi ta đi..."
Ách Lan Ba không lớn lắm, hốc mắt cạn, xem ra rất dễ khóc.
Ta nhìn ra được hắn rất giống ta khi còn bé, không ít bị bắt nạt - hắn sợ.
Ta vỗ vỗ bả vai hắn:
"Không có việc gì, không cần phải nói nữa, ta đều hiểu."
Ách Lan Ba lập tức sững sờ, rất cảm kích nhìn ta:
"Ca, ngươi không oán ta giấu giếm các ngươi?"
Ta gật đầu:
"Về sau đừng khách khí như vậy là được - chúng ta là anh em, oán cái gì, ta còn muốn cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta đây!"
Ách Lan Ba lập tức đỏ mặt lên như đứa bé được khen:
"Ca ngươi yên tâm, tuy đầu óc ta không tốt lắm, nhưng lại rất khỏe mạnh, cần đối phó với tà ma gì cứ giao cho ta là được..."
"Được rồi được rồi, để lần sau rồi thể hiện sự trung thành đi chú chó nhỏ."
Trình Tinh Hà không nghe nổi nữa, ho khan một tiếng:
"Thất Tinh ca của ngươi không còn nhiều thời gian, vẫn nên nhanh chóng tìm ra lão quỷ y kia đi."
Ách Lan Ba vỗ đầu:
"Ca ngươi xem đầu óc ta này, bây giờ chúng ta sẽ đi tìm!"
Sau đó La giáo sư và Bạch Hoắc Hương cũng đến đây, ta liền tóm tắt chuyện đó với bọn họ, bảo bọn họ chờ ở đây, ba người chúng ta lên núi tìm người - tìm được người phụ nữ áo đỏ kia thì sẽ tìm được lão quỷ y.
La giáo sư vô cùng vui vẻ, nói giao cho ta đúng là không sai, mà Bạch Hoắc Hương thì lạnh lùng nhìn về phía ta:
"Ta đi với các ngươi."
Ta nhíu mày:
"Thứ đó không phải loại lương thiện, ngươi đi sẽ rất nguy hiểm..."
Bạch Hoắc Hương không biểu cảm:
"Ta không cần ngươi quan tâm."
Điều này khiến ta vô cùng giận dữ, bình thường ta là đàn ông không thích so đo với phụ nữ, nhưng cô gái này trông xinh đẹp như vậy mà tại sao lại không biết tốt xấu đến thế?
Thực sự khiến người ta không thích.
Trình Tinh Hà giận dữ muốn mắng nàng, ta giữ chặt Trình Tinh Hà, nói chuyện cũng không hề khách khí:
"Ta biết ngươi không cần ta quan tâm, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, độc của ta phải làm sao đây?"
Bạch Hoắc Hương cười lạnh:
"Vậy thì phải xem ngươi rồi - không phải ngươi rất có bản lĩnh sao? Không đến mức để tà ma hại ta chứ?"
Một ngọn lửa giận lan ra - rõ ràng nàng chắc chắn ta cần nàng giải độc nên mới không sợ hãi.
Nói rồi, nàng nghiêng đầu với ta:
"Dẫn đường."
Ách Lan Ba thấp giọng nói:
"Ca, ta thấy nàng sinh ra để khắc ngươi."
Với dáng vẻ này của nàng, phải là trời sinh khắc chồng mới đúng.
Nhưng nghĩ lại lời này cứ như chiếm tiện nghi của nàng vậy, cho nên ta không dám nói ra, đành phải dẫn nàng lên núi, trong lòng tự nhủ đúng là không thể khuyên được kẻ tự tìm chết.
Lúc này sắc trời chậm rãi tối xuống, đường núi cũng vô cùng khó đi, ngoại trừ Ách Lan Ba có quái lực trời sinh như đi trên đất bằng, không hề thở mạnh cái nào thì ta và Trình Tinh Hà rất nhanh đã thở hồng hộc, chứ đừng nói đến linh dược trên tay phải của ta có lẽ đã không còn hiệu lực, bắt đầu đau thấu tim.
Bạch Hoắc Hương chau mày một cái, lúc này mới đem cánh tay của ta kéo tới, đầu ngón tay ở phía trên trượt một chút - cùng mua thịt thời điểm nghiệm thịt heo giống như.