Chương 302: Uế Khí Màu Xám
Ta vừa định đáp lễ một câu không cần ngươi quan tâm, có thể nói cũng kỳ quái, nàng chỉ là lau một chút, cánh tay phải trong nháy mắt liền thư hoãn xuống tới, so Gà Ác linh dược càng có tác dụng!
Nàng nhìn cũng không xem thêm ta một chút, tiếp tục đi lên phía trước:
"Đừng nhạy cảm, ta chỉ là sợ ngươi không tìm được cha ta liền chết."
Ta thật là lòng nghi ngờ ta đời trước thiếu nàng.
Mà ngay vào lúc này, ta chợt thấy, đường núi một bên, có một nơi, mang theo kỳ quái nhan sắc, lập tức thật hưng phấn lên, sợ là tìm được!
…
Thứ đó kéo theo uế khí màu xám tro vô cùng nặng nề, giống y như ở quán trọ và trong nhà Mã Đại Trụ Tử lúc trước.
Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đều vui mừng theo, lập tức muốn đi qua, ta kéo bọn họ lại:
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Bạch Hoắc Hương lạnh lùng nhìn ta:
“Ngươi sợ sao?”
Ta cũng đã hết ý kiến với nàng, chỉ vào nơi đó rồi nói:
“Ngươi nhìn xem đây là nơi nào.”
Trên núi này có rất nhiều cánh rừng, mảnh đất kia đều là cành khô lá úa, nhìn qua thì không thấy gì nhưng nhìn kỹ lại là có thể nhìn ra, bên bờ của mảnh đất kia có vết nứt, chắc chắn là hố bẫy.
Vừa đi lên sẽ khó tránh khỏi sập bẫy.
Bản thân ta trèo lên một gốc cây hòe bên cạnh nhìn xuống, trong lòng lập tức hiểu rõ đây là một nơi khiêng xác.
Nơi khiêng khác là dãy núi hình chữ “C”, vây quanh một vùng đất âm u, nền đất nơi này không ổn định, đất chất từng tầng từng tầng giống như bậc thang. Chôn người vào đó, có thể nói quan tài như bị khiêng ở giữa không trung, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Người chết nhập đất sẽ yên ổn, đặt thi thể ở vị trí không ổn định thì cứ chờ xác chết vùng dậy đi.
Bạch Hoắc Hương sốt ruột:
“Tới gần cũng không được, vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ? Cha ta đã biến mất lâu như vậy, hắn xảy ra chuyện thì sao đây?”
Ta còn lo lắng hơn ngươi, mấy tiếng nữa chất độc trong ta sẽ bộc phát.
Ta kìm nén sự khó chịu, trả lời:
“Không phải đây có con đường mòn sao?”
Bên cạnh hố bẫy còn có vài dấu chân mờ mờ, phía trên có cành lá khô cẩn thận vùi lại, ta lập tức nhìn ra - chắc chắn đây là dấu vết Mã Đại Trụ Tử ra vào nên để lại.
Ta kiên nhẫn nhìn Bạch Hoắc Hương một cái:
“Ngươi dám xuống không?”
Không dám xuống thì ngươi đợi bên ngoài.
Ai ngờ Bạch Hoắc Hương không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, lập tức đi qua xốc đám lá khô kia lên, quả nhiên phía dưới là một cái hố đen khá lớn.
Bạch Hoắc Hương không chút do dự, đôi tay linh hoạt bám vào miệng hố, nhanh chóng đi xuống.
Trình Tinh Hà sửng sốt, thấp giọng nói:
“Trước kia ta còn tưởng Ách Ba Lan là nữ trung hào kiệt, thật không ngờ Bạch Hoắc Hương mới là nữ anh hùng.”
Ta trả lời:
“Dù sao người ta cũng là quỷ y, không chừng đã gặp nhiều cảnh đời hơn chúng ta.”
Lúc này ta nhớ ra Thúy Hoa của Hồ Cô Sơn đã từng nói có một quỷ y, mặc dù là một cô gái nhỏ nhưng kiến thức y thuật rất tài giỏi, chẳng lẽ oan gia ngõ hẹp, là Bạch Hoắc Hương này ư?
Ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức cùng đi xuống.
Phía dưới có hang động khác, rất rộng rãi, hiển nhiên đã từng là một ngôi mộ rất khí phái, chắc hẳn phía trên sạt lở nên nơi này mới lộ ra.
Quả nhiên trong ngôi mộ có một cái quan tài màu đỏ rất lớn - có ba cây hợp hoan, đúng là nữ thi.
Vừa nhìn đã biết quan tài kia làm từ loại gỗ thượng hạng, chế tạo theo kiểu thời Minh Thanh nhưng vật liệu gỗ còn khá mới, chứng tỏ chủ nhân là người giàu có.
Ta chỉ muốn xem chủ sở hữu của chiếc quan tài này có lai lịch gì, nhưng xung quanh ngôi mộ không khắc chữ gì, chỉ có một cỗ quan tài lẻ loi, nhìn thế nào cũng thấy không đúng.
Đinh trấn hồn trên quan tài màu đỏ đã biến mất, hiển nhiên nắp quan tài đã bị người khác mở ra.
Bạch Hoắc Hương càng sốt ruột hơn, đưa tay định mở quan tài ra, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng không có sức mở nắp quan tài ra, lập tức lạnh lùng nhìn ta:
“Chờ gì nữa?”
Ta bị nàng thúc giục cảm thấy phiền phức, lấy dầu tê giác ra bôi lên mọi người:
“Những thứ kia rất hung tợn, mài dao không uổng công đốn củi.”
Nơi này là nơi âm u của dãy núi, là đầu của Âm Long, linh khí rất mạnh, nơi này đã bị chôn vùi trong một thời gian dài, có Bạt cũng không có gì ngạc nhiên.
Chúng ta gặp Bạt hai lần, thật ra cũng không chiến thắng nhờ thực lực, phần lớn đều nhờ vận may… thắng Hạn Bạt ở thị trấn Sa Bình là thừa dịp nàng ta ngủ say vào ban ngày, thắng Bạt âm dương ở Thiên Sư phủ là thừa dịp ngũ dương thủy của hắn không đủ. Nếu người phụ nữ áo đỏ đó là Bạt thì chúng ta không dễ đối phó - giống như một thiếu niên mới luyện võ chống lại một loại quyền pháp nào đó của một đạo sĩ vậy.
Chúng ta đều phải chuẩn bị thật kỹ càng, đề phòng thứ gì đó bên trong thoát ra gây thương tích lên người, lúc này mới cẩn thận mở nắp quan tài ra.
Ách Ba Lan đã chuẩn bị vặn đầu thứ bên trong, nhưng khi mở quan tài, cả ba người đều sửng sốt.