Chương 303: Tóc Hoa Râm
Trong quan tài không có gì cả.
Bạch Hoắc Hương nóng nảy:
“Chuyện gì thế này? Thứ đó đâu?”
Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?
Bên trong quan tài còn có một số đồ chôn theo: đồng tiền, gấm vóc,... vẫn còn mới.
Hiển nhiên quan tài có dấu vết bị người khác đụng vào.
Xem tình hình này có lẽ là ngày đó Mã Đại Trụ Tử vô tình rơi xuống ngôi mộ này, kết quả phát hiện bên trong có một quan tài, bắt đầu nổi lòng tham, mở quan tài ra trộm đồ của nữ thi kia.
Kết quả lão quỷ y xui xẻo, đúng lúc mua lại đôi giày của nữ thi kia, nữ thi đến cửa tìm Mã Đại Trụ Tử tính sổ, đương nhiên cũng không tha lão quỷ y.
Trình Tinh Hà hít một hơi khí lạnh:
“Ngươi có nhớ Mã Đại Trụ Tử trộm cái gì không?”
Áo cưới và giày thêu đỏ.
Người chết kiêng kỵ nhất màu đỏ, tại sao người chết này lại mặc áo cưới, đúng là hơi bất thường.
Hơn nữa khi ta chạm vào mấy cạnh của quan tài, lòng ta càng nặng hơn, là bột gạo nếp.
Điều này chứng tỏ khi chôn cất, đây là một hung thi.
Hung thi chôn nơi âm u, đúng là phiền phức lớn rồi.
Ta ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Trình Tinh Hà nói nhỏ:
“Vậy ngươi nói xem, Mã Đại Trụ Tử chỉ bị cắn, sao lão quỷ y lại biến mất được? Chẳng lẽ Mã Đại Trụ Tử quá nghèo nên chỉ cắn một miếng, lão quỷ y rất ngon nên nàng ta muốn ăn toàn bộ?”
Bạch Hoắc Hương nghe thấy thế, chân mày lá liễu dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm Trình Tinh Hà:
“Ngươi nói bậy cái gì thế?”
Trình Tinh Hà đã không vừa mắt Bạch Hoắc Hương từ lâu, không cam lòng yếu thế, nói:
“Sao thế? Đừng tưởng rằng ngươi có thể giải độc thì là mẹ thiên hạ, đắc tội chúng ta, anh em ta cùng lắm bị cắt cụt, còn cha ngươi thì không quay về được đâu.”
CMN, ta không muốn bị cắt cụt đâu.
Bạch Hoắc Hương cắn răng, giống như hận không thể xé Trình Tinh Hà, ta kéo hắn lại:
“Được rồi, đàn ông không so đo với phụ nữ, thời gian không còn nhiều, mau tìm người đi.”
Nói xong, ta bắt đầu quan sát.
Bụi khí nơi này dày đặc như sơn, khắp nơi nhớp nhúa, lúc này ta phát hiện ra trong bụi khí hình như có tia thanh khí.
Chủ linh màu xanh, chẳng lẽ thi thể kia đúng là linh vật?
Ta không nhịn được mà đến gần nơi đó, muốn đến đó xem xem.
Nhưng vừa bước, bàn chân ta đã lún xuống, lúc đó ta biết nguy rồi, nhưng chưa kịp hét lên “mẹ ơi” thì đã bị rơi xuống.
Được rồi, chỗ rách nát này là nơi khiêng xác, nền móng không ổn định, phía trên sạt lở, dưới bàn chân cũng lún xuống.
Mấy tảng đá cọ bên người ta, khi ta lấy lại tinh thần, phía trước đã tối đen như mực.
Lấy điện thoại ra rọi xung quanh, lúc này mới phát hiện nơi này thông ra bốn phương tám hướng, giống như cái hang vậy, phân nhánh liên tục.
Mẹ kiếp, tìm đường ở đâu đây, ta phải ra ngoài thế nào?
Ta ngửa đầu hét lên về phía trên, nhưng không nghe thấy tiếng vang nào.
Đúng là chơi chết mình rồi, trong một vài tiếng nữa mà không thể giải độc, ngay cả cơ hội bị cắt cụt ta cũng không có. Muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng điện thoại lại không có một chút tín hiệu nào.
Có lẽ bây giờ nên hoảng sợ, nhưng trước mắt không có lựa chọn nào, ta không có thời gian để sợ hãi, dứt khoát đứng lên tìm đường ra - nơi này thông ra các hướng, cũng không phải mèo mù gặp chuột chết, có thể tìm thấy đường ra ngoài ngay được.
Nhưng sau hồi lâu đi hết đường lớn ngõ nhỏ, giống như con kiến đi tìm thức ăn, đúng là khiến người ta nản lòng.
Ta đổ mồ hôi, điện thoại sắp hết pin, nhìn lại thời gian thì chỉ còn một giờ nữa.
Ta ngồi trên mặt đất, ông trời muốn ta chết ở đây thì ta cũng đành chấp nhận.
Ta bất giác vuốt vuốt ngón trỏ, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể chết cùng một nơi với Tiêu Tương cũng xem như chết có ý nghĩa. Nếu nàng chỉ có thể quay lại nơi Cửu Long Áp Đỉnh không thấy mặt trời kia, cùng lắm thì ta đi cùng nàng.
Gánh độc cho ta lâu như thế, ta sẽ đau lòng. Không ai tốt với ta như thế, vì vậy ta muốn đối xử tốt với nàng gấp bội.
Chỉ là… Đáng tiếc, A Mãn, nếu ta chết, nàng mất hương khói thì sẽ biến mất, còn lão già kia…
Lúc này đột nhiên ta nghe thấy tiếng động lạ.
“Xuân thu ngoài đình mưa gió bão bùng, bi thanh nơi nào phá tịch mịch? Kiệu hoa chỉ thấy màn rèm, có lẽ độ tân hôn cầu hỉ thước. Ngày lành tháng tốt đang vui đùa, vì sao giao châu hóa nước mắt rơi xuống?”
Đây là… Tỏa lân nang?
Mấy lão già đều thích nghe kinh kịch, trước đây ta nghe đến mức tai sắp điếc, lập tức lấy lại tin thần, có ai ở gần đây ư?
Đúng rồi, chẳng phải người phụ nữ áo đỏ đó thích hát hí khúc sao?
Ta ngay lập tức chạy đến nơi phát ra âm thanh, chết cũng không thể là quỷ hồ đồ được.
“Người trong kiệu đàn điệu kia, tất có ẩn tình gợn sóng trong lòng…”
Ngày càng gần âm thanh đó, ta chui qua một hang động, thấy một người đàn ông quay lưng lại với ta, đang hát hí khúc.
Tóc hoa râm… Một người đàn ông?