Chương 312: Quỷ Bà Tử Ăn Thai
Có một đứa bé thấy Trình Tinh Hà mặc quần jean xắn gấu đang mốt còn ngoáy mũi hỏi bà mình:
"Bà, đại ca này là khách du lịch muốn xuống ruộng cấy lúa sao?"
Trình Tinh Hà vô cùng tức giận, hận không thể cho đứa bé kia xem thương hiệu Levi's, phổ cập khoa học cho nó biết đây là bộ sưu tập mùa hạ 2019.
Trong thôn có quán cơm nhỏ, trên đó viết "Phá lấu Sử Ký".
Trình Tinh Hà vẫn rất vui vẻ:
"Không ngờ trong thâm sơn cùng cốc còn có người có văn hoá, chắc chắn chủ quán ăn thích đọc sách, sùng bái Tư Mã Thiên nên mới gọi là Phá lấu Sử Ký."
Ai ngờ lại có một đầu bếp rất mập vén rèm lên, nói với chúng ta:
"Không phải không phải, là vì ta họ Sử."
Trình Tinh Hà lập tức đen lại, Ách Ba Lan nín cười, chúng ta liền tiến vào quán ăn này.
Không ngờ quán ăn rất sạch sẽ, thức ăn cũng ăn rất ngon, Trình Tinh Hà ăn liền tù tì ba bốn bát không nghỉ, ta thấy hắn cũng ăn được kha khá rồi, liền nhìn về phía hắn:
"Cái hộp bát giác kia đâu?"
Trình Tinh Hà không ngẩng đầu lên, lấy cái hộp kia ra ném cho ta.
Ta đang định mở hộp ra xem, nhưng vừa nhìn qua cái hộp đã lập tức nhíu mày.
Bên trên cái hộp này khảm một cái ổ khóa vô cùng tinh xảo, nhìn rất giống trò chơi xếp hình, có thể sử dụng ổ khóa để tạo ra đủ hình dạng.
Ách Ba Lan nhìn vậy liền "ơ" một tiếng:
"Ai lại rảnh rỗi như thế, còn làm trò chơi xếp hình trên cái hộp, ca, để ta gỡ nó xuống."
Ta vội nói đừng gấp, đây không phải là khóa bình thường.
Ta cũng trùng hợp nghe được điều này từ ông chủ tiệm bán đồ cổ, cái này gọi là bát bảo linh lung khóa.
Đây là một loại khóa cổ rất đặc biệt, cũng là công nghệ của thời đại trước, danh tiếng không thua kém gì cửu tinh thập nhị bàn cất giữ Thất Tinh Long Tuyền, nhưng mà bát bảo linh lung khóa này có một đặc điểm, đó chính là rất nguy hiểm.
Mở loại khóa này không cần chìa khoá, mà cần xếp "trò chơi xếp hình" này thành một hình chính xác nào đó mới có thể mở ra, nếu ngươi xếp không đúng, cái hộp sẽ lập tức nổ tung, bảo đảm thứ bên trong tan thành mây khói. Mà người phá hủy cái hộp cũng không khá khẩm hơn, nghe nói nhẹ thì tàn tật, nặng thì trực tiếp đến nhà Diêm Vương đưa tin, không khác gì phá bom hết.
Cho nên người cổ đại đều cất giữ thư từ của tình nhân, bí mật tấu chương gì đó trong bát bảo linh lung khóa, như thế cho dù cái hộp có bị trộm đi thì thứ bên trong cũng sẽ bị ổ khóa tiêu hủy. Nghe nói Đông Xưởng Tây Hán thời nhà Minh có nhiều thứ này nhất, đáng tiếc thời đại đó đã thay đổi, tay nghề này cũng thất truyền, lại không có mấy người từng được thấy, chứ đừng nói đến biết cách mở khóa.
Trình Tinh Hà nghe xong thì muốn chửi đổng:
"Mợ nó tìm mật quyển còn khó hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh."
Nhưng trên hộp có cái này càng chứng minh thứ bên trong vô cùng quan trọng, chắc chắn chúng ta không tìm nhầm.
Thế là ta liền suy nghĩ làm thế nào để mở nó ra.
Lúc này một vị khách quen đến quán ăn, hỏi ông chủ kia:
"Đại sư tới chưa?"
Ông chủ Sử Ký lắc đầu:
"Vẫn chưa."
Khách quen kia vô cùng nôn nóng, nói thầm:
"Sao còn chưa tới? Bụng vợ ta càng ngày càng to, lúc nào cũng lo lắng hãi hùng."
Đại sư?
Ta nhớ tới tà khí trong thôn, liền hỏi ông chủ mời đại sư làm gì?
Ông chủ thở dài, hạ giọng, thần bí nói:
"Còn có thể vì sao nữa, trong thôn có quỷ nên mới phải mời đại sư đến trị."
"Có quỷ?"
"Đúng thế."
Ông chủ đáp:
"Quỷ bà tử ăn thai."
Hóa ra từ đầu năm trong thôn đã xảy ra một chuyện kỳ quái, ngay từ đầu là vợ của Dương Nhị Đản đầu thôn mang thai, đã lên trên huyện kiểm tra, lúc trở về vui vẻ nói là con trai, người trong nhà còn đặc biệt mở tiệc chúc mừng.
Nhưng mà ai ngờ được lúc vợ Dương Nhị Đản mang thai được bảy, tám tháng, đang ngủ trưa thì thấy một bà lão thấp bé đi vào nhà
Bà lão kia chỉ cao một mét ba bốn, làn da ngăm đen, nhìn qua không khác những cụ già trong thôn lắm, nhưng điều kì lạ là bà lão này lại mặc một bộ đồ tang màu trắng.
Lúc ấy vợ Dương Nhị Đản liền không vui, trong lòng tự nhủ người trong thôn đều biết mặc đồ tang trắng thì không được vào nhà người ta, huống chi nàng còn mang mang thai. Nàng kiêng kị hỏi bàn lão là ai, vào nhà nàng làm gì?
Nhưng mà ai ngờ nàng căn bản không mở nổi miệng, cũng không thể động đậy được, cứ như là bị bóng đè vậy!
Nàng cứ trơ mắt nhìn bà lão kia đi đến, vòng quanh giường ba vòng, lẩm bẩm:
"Trăng tròn, bụng tròn, người khác nợ các ngươi trả."
Nói xong liền sờ lên cái bụng lớn của vợ Dương Nhị Đàn như sờ dưa hấu.
Vợ Dương Nhị Đản bị dọa sợ, lại thấy bà lão kia có một đôi tay khô quắt đen sì, móng tay dài vàng khè như móc câu!
Mà bà lão kia vỗ vỗ bụng nàng xong còn áp tai vào nghe ngóng, hiển nhiên vô cùng hài lòng, sau đó vén áo vợ Dương Nhị Đản lên, để sát miệng vào gần rốn nàng.
"Vù...Vù..."