Bậc Thầy Phong Thủy (Dịch)

Chương 311 - Chương 311 - Nói Nhảm

Chương 311 - Nói Nhảm
Chương 311 - Nói Nhảm

Chương 311: Nói Nhảm

Con đường nhỏ này rất bí mật, cho nên cũng rất gập ghềnh, lúc lên thì dễ dàng khi xuống mới khó khăn, một người đi đã mệt rồi, ba người bọn ta đi lại càng gian nan hơn. Lảo đảo xuống núi, lăn vài vòng, mặt ta đã xám xịt tìm được Trình Tinh Hà phá Buick, ngay lập tức chui vào.

Mông vừa chạm vào chỗ ngồi, liền nghe thấy phía sau một tiếng hô:

“Bọn họ ở chỗ này!”

Từ gương chiếu hậu nhìn ra, thì ra nơi này cũng có phục binh của Thiên Sư phủ.

Bất ngờ này không phải chuyện nhỏ, ta cùng Ách Ba Lan vội vàng thúc giục Trình Tinh Hà nhanh chóng lái xe, Trình Tinh Hà cũng sốt ruột, nhưng thật lạ là, xe này vậy mà không nổ máy được.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy về phía bọn ta, liếc mắt một cái đều là huyền giai sáng lam cùng địa giai bích lục. Trên trán Trình Tinh Hà đã đổ mồ hôi lạnh, lúc này hai địa giai tứ phẩm đã đuổi kịp. Hắn vươn tay đặt lên tay nắm xe, định kéo cửa xe ra, thì cùng lúc đó, chiếc Buick phát ra một tiếng gầm, đạn đại bác dường như được trực tiếp bắn ra, hạ gục hai địa giai kia lăn trên mặt đất vài vòng.

Mấy chiếc xe thương vụ màu đen cũng nhanh như chớp đuổi theo, các tính năng xe của bọn họ so với của bọn ta tốt hơn nhiều. Đúng là đuổi theo không chút thay đổi, nhiều lần đã sắp bắt kịp bọn họ, nhưng Trình Tinh Hà lúc thì quẹo trái, lúc thì rẽ phải. Sau một lúc, cuối cùng cũng thật sự thành công cắt đứt được đám người kia ở đường hầm.

Trên một con đường đất mà xe bò không thích đi, làm cho bọn ta xóc nảy như nhảy disco trên đường, phía sau mới hoàn toàn sạch sẽ.

Ách Ba Lan quay đầu lại nhìn một chút, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ:

“Trình Tinh Hà, kỹ thuật này của ngươi học ở chỗ nào thế?”

“Nói ra sẽ làm ngươi sợ chết.”

Trình Tinh Hà dương dương đắc ý nói:

“QQ phi xa.”

Đúng lúc này, chiếc Buick bất thình lình tắt lửa.

Trình Tinh Hà cực kỳ đau lòng sờ sờ đồng hồ đo dầu, nói:

“Vừa rồi thật đúng là ấm ức cho Đạt Lệnh của ta, ta phải nhanh chóng cho nàng thêm chút dầu - đổ đầy ba trăm, Thất Tinh, ngươi bỏ tiền ra.”

Nói xong, ngay lập tức tìm trạm xăng xung quanh.

Nhưng vừa nhìn qua đã thấy, chỗ rách nát này cũng không biết là chỗ nào, toàn là hoang vu, căn bản cũng không có bóng người chứ đừng nói tới trạm xăng.

Ách Ba Lan vội vàng mở định vị điện thoại di động, vừa nhìn thấy đã cười toe toét:

“Hỏng rồi, ca, nơi này trước không có thôn làng sau không có cửa hàng, cũng không có trạm xăng.”

Ách Ba Lan cầm lấy điện thoại di động muốn tìm xe cứu viện, nhưng Trình Tinh Hà giữ chặt tay hắn:

“Ngươi có thể yên tĩnh một chút được không, cẩn thận lại kéo Thiên Sư phủ tới thì phải làm sao bây giờ?”

Ách Ba Lan hỏi:

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Trình Tinh Hà thì nhìn về phía ta:

“Ngươi nói xem.”

Chuyện tốt không thấy ngươi nghĩ đến ta bao giờ.

Sau khi ta suy nghĩ một chút, ta để cho Ách Ba Lan nhìn xem, cây xăng gần nhất ở chỗ này cách chừng nào, nếu thật sự không được, bọn ta sẽ đi mua dầu.

Ách Ba Lan vừa nhìn, líu lưỡi:

“Ca, không gần đâu, 15 km.”

30 dặm? Đi bộ phải mất hai tiếng rưỡi, phải không?

Trình Tinh Hà ngay lập tức nản lòng, giơ tay lên nói:

“Ta không đi được lâu như vậy, muốn đi hai người các ngươi đi đi, ta ở đây chờ các ngươi, nhân tiện mang cho ta một chút món quà thích đáng nào đó cũng được.”

Nói xong liền đặt ghế lái bằng phẳng, tự mình nằm xuống.

Ta đang muốn kéo hắn lên, nhưng lúc này, Ách Ba Lan bỗng nhiên hưng phấn lên:

“Ca, ngươi xem ngươi xem!”

Ta theo vị trí ngón tay Ách Ba Lan vừa nhìn, lập tức vui mừng – gần đây không có trạm xăng gì đí, nhưng phía bên kia khe núi, vậy mà xuất hiện mái nhà liên tiếp sóng đôi, hình như có một ngôi làng!

Nơi khỉ ho cò gáy, chim không thèm ỉa này, ta vội vàng nói:

“Vậy chúng ta đi qua xem một chút - Thiên Sư phủ lúc này cũng sẽ đuổi không kịp, vừa lúc chúng ta đi qua nghỉ ngơi một chút, thuận tiện nghỉ ngơi chút rồi nghiên cứu cái hộp bát giác kia.”

Hộp bát giác từ sau khi lấy ra, vẫn chưa kịp mở.

Ách Ba Lan vội vàng mở cửa, muốn đi bên kia, mà Trình Tinh Hà lại ngẩng đầu nhíu mày:

“Ngôi làng kia, hình như có chút không thích hợp.”

Hắn vừa nói như vậy, ta cũng nhìn thấy chút vọng khí, vừa nhìn không có vấn đề gì, nhưng cả ngôi làng lại tràn ngập một cỗ tà khí.

Ách Ba Lan trừng mắt nhìn, thận trọng hỏi:

"Vậy chúng ta còn đi nữa không?"

"Nói nhảm."

Trình Tinh Hà vỗ đầu Ách Ba Lan:

"Không đi thì còn có thể làm gì nữa, bây giờ ca đang đói đến mức sắp loét cả ruột ra rồi đây, mợ nó mặc kệ là tà vật gì, dám cản ca ăn cơm, ca sẽ vặt đầu nó xuống trộn rau."

Ta cũng đi theo sau, trong nghề chúng ta gặp nhau là duyên phận, nếu thật sự gặp phải tà ma, tuyệt đối không có đạo lý mặc kệ.

Nhìn từ xa, cái thôn nhỏ kia trông vô cùng tồn tàn, nhưng lúc đến gần mới thấy đúng là không nhỏ, người trong thôn đều đang ngồi hóng mát dưới gốc cây hoàng hoa ven đường, có vẻ bình thường rất ít thấy người từ bên ngoài đến như chúng ta, cho nên vừa thấy chúng ta thì vô cùng tò mò.

Bình Luận (0)
Comment