Chương 310: Ý Tưởng
Nhưng Bạch Hoắc Hương trừng mắt nhìn hắn, hắn tạm thời cũng không dám la hét, nhưng vẫn hạ giọng nói:
“Ngươi nỡ cho hắn dùng thủ cung sa, phụ thân suy nghĩ ngươi là...”
Thủ cung sa? Là cái “hạt dưa” đó à?
Bạch Hoắc Hương lạnh lùng xoay người:
“Ngươi không cần phải lo lắng.”
Ta còn tưởng rằng Bạch Hoắc Hương chỉ là nhìn ta không vừa mắt, không ngờ lại đối xử lạnh nhạt với cả cha của nàng.
Nói xong, nàng đi theo chúng ta ra khỏi hang động, ta vừa quay đầu lại, ngược lại thấy cha nàng còn lưu luyến không rời nhìn nàng, ánh mắt đỏ lên:
“Hoắc Hương, ngươi phải bảo trọng! Ta chỉ... Chính là lo lắng ngươi một mình trong giang hồ, muốn có người chăm sóc ngươi...”
Bạch Hoắc Hương không quay đầu lại, từ khóe mắt ta nhìn thấy trong mắt nàng cũng có chút nước mắt, nhưng khi ta vừa muốn nhìn rõ, thì nó đã biến mất, làm cho ta nghi ngờ là ta nhìn lầm.
Trình Tinh Hà thở dài:
“Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ...”
Ai bảo không phải vậy.
Nhưng có những trường hợp ngoại lệ - chẳng hạn như cha mẹ ta.
Hiện tại họ đang sống cuộc sống như thế nào? Những người xung quanh họ là ai? Có những đứa trẻ khác dưới gối của họ không?
Quên đi, nó cũng chẳng liên quan cái rắm gì đến ta.
Bạch Hoắc Hương cùng bọn ta xuống núi, suốt đường không nói gì, gặp được giáo sư La, sau khi giáo sư La biết được, hắn rất vui vẻ:
“Không nghĩ tới lão Bạch đến tuổi này, hoa đào nở vào mùa xuân thứ hai!”
Nói xong lại khen bọn ta có bản lĩnh, sau đó lại hỏi Bạch Hoắc Hương có kế hoạch gì, nếu không ghét bỏ hắn tuổi lớn, có thể cùng hắn kết bạn hành y.
Bạch Hoắc Hương suy nghĩ một chút, nói sẽ cân nhắc.
Ta nói lời tạm biệt với họ, nhưng Bạch Hoắc Hương gọi ta lại:
“Lý Bắc Đẩu.”
Ta quay lại có hơi khó tin:
“Ngươi biết tên của ta sao?”
Bạch Hoắc Hương trực tiếp không trả lời, mà nói:
“Cảm ơn.”
Trên khuôn mặt poker của nàng ấy vậy mà xuất hiện vẻ cực kỳ chân thành.
Ta sững sờ một chút, quả thực có chút không tin vào tai mình, sau đó mới phục hồi tinh thần lại:
“A, không có gì, ngươi cũng giúp ta giải độc, ta cũng phải cảm ơn ngươi.”
“Còn nữa.”
Bạch Hoắc Hương nhìn chằm chằm tay phải của ta, rất nghiêm túc nói:
“Ngươi có biết trên tay ngươi quấn tà vật không?”
Nàng đang nói, là Tiêu Tương?
Hai chữ “tà vật” làm cho trong lòng ta rất không thoải mái, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn:
“Làm sao vậy?”
“Ngươi biết?”
Bạch Hoắc Hương lạnh lùng nói:
“Vậy ta cũng không có gì để nói, ngươi hãy tự lo liệu cho bản thân.”
Vẻ mặt của Bạch Hoắc Hương làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, giống như nhìn người chết vậy.
Ta đang muốn hỏi ánh mắt kia của nàng là có ý gì, bỗng nhiên trong thôn phát ra tiếng người huyên náo, giống như đang xem náo nhiệt gì đó, Trình Tinh Hà thích xem náo nhiệt, đi qua vừa nhìn, sắc mặt liền thay đổi, hướng về phía bọn ta chạy tới:
“Mau chạy đi! “
Ta sửng sốt, nhìn theo hướng đó, ta nhìn thấy rất nhiều xe thương vụ màu đen từ sườn đồi lao xuống.
Những chiếc xe thương vụ nhìn rất quen mắt, vừa nhìn thoáng qua, trong lòng ta liền trở nên lạnh lẽo - tất cả đều là tử khí, giống hệt lúc trước khi Đỗ Hành Chỉ mang Trương Thắng Tài đi!
Thiên Sư phủ tới rồi...
Ách Ba Lan cũng sửng sốt:
“Bọn họ... Làm sao họ biết chúng ta ở đây?”
Thiên Sư phủ, nhất định có phương pháp của Thiên Sư phủ, ta lập tức hỏi Trình Tinh Hà:
“Xe của ngươi đâu?”
Trình Tinh Hà tức giận dậm chân:
“Dưới chân núi rồi!”
Muốn xuống núi, chỉ có một con đường. Nhưng nếu xuống, nhất định phải đối mặt với Thiên Sư phủ.
Bạch Hoắc Hương hiểu được tình huống đang xảy ra, bỗng nhiên nói:
“Các ngươi theo ta tới đây.”
Ta vội vàng hỏi:
“Ngươi có ý tưởng gì sao?”
Bạch Hoắc Hương nhíu mày:
“Gọi các ngươi lại đây thì các ngươi cứ tới đây.”
Nói xong, dáng người mảnh khảnh chạy tới một bụi hoa vàng.
Mắt thấy Thiên Sư phủ sắp đuổi kịp tới, ta vẫy tay Trình Tinh Hà cùng Ách Ba Lan đi theo Bạch Hoắc Hương.
Khi ta đi qua xem xét, ta ngược lại cực kỳ kinh ngạc - nơi đó vậy mà có một con đường nhỏ.
Bạch Hoắc Hương mặt không chút thay đổi nói:
“Đây là con đường mà người hái thuốc mới biết được, các ngươi đi từ nơi này có thể trực tiếp xuống núi.”
Lần này thật đúng là cứu mạng rồi, ta cùng nàng nói lời cảm ơn, muốn chạy ngay từ trên đường núi chạy xuống, nhưng Bạch Hoắc Hương nói thêm một câu:
“Mấy ngày nay, ngươi khi nào đổi chủ ý, cứ đi tìm La bá bá, gần đây ta sẽ ở cùng một chỗ với hắn.”
Đổi ý? Lời này ngược lại khiến ta sửng sốt, chuyện này có ý gì?
Nhưng còn chưa kịp hỏi, ta đã có thể thông qua tầng tầng lớp lớp lá cây, nhìn thấy những tinh anh cao giới của Thiên Sư phủ - vì muốn bắt được một huyền cấp như ta mà bày trận đủ mạnh.
Ta cũng không kịp hỏi nàng, một đường đi xuống, đồng thời cũng có chút yên tâm - Bạch Hoắc Hương cùng giáo sư La ở cùng một chỗ, cha hắn có thể yên tâm.