Chương 309: Hài Lòng
Thiền Quyên vốn chết oan uổng, lần này máu người thân nhuộm đỏ linh đường, kinh động đến thi thể. Gã nhà giàu sợ hãi chạy ra ngoài, tìm một Vũ tiên sinh đến trấn áp nàng.
Vũ tiên sinh đóng đinh trấn hồn vào tay chân cổ họng nàng, lại thả một vài trân bảo trấn quan tài. Mục đích để nàng ngủ yên rồi mau chóng chôn ở trên núi.
Nàng nằm ở trên núi này rất lâu, oán khí càng lúc càng lớn, nhưng bị đóng đinh trấn hồn nên nàng không thể ra được, mãi đến khi Mã Đại Trụ Tử nhổ đinh trấn hồn của nàng ra.
Nàng mở mắt, phát hiện không thấy giày thêu đâu.
Mà Mã Đại Trụ Tử đến thêm lần nữa, cầm những trân bảo lần trước chưa lấy về.
Nàng tất nhiên đi theo sau Mã Đại Trụ Tử về nhà hắn.
Nhưng nàng vẫn không tìm được đôi giày thêu kia - ở thời cổ đại với nữ nhân mà nói, người khác cầm tín vật đính ước, nếu ngươi nguyện ý thì hai người sẽ sống với nhau, còn không thì bằng mọi cách phải lấy được giày thêu về.
Cho nên nàng tìm ở trong nhà Mã Đại Trụ Tử mấy ngày.
Mã Đại Trụ Tử vốn không biết, sau này nghe nói mới biết mình bị nữ thi quấn lấy, rồi hỏi thăm được một mẹo dân gian – đánh hành thi bằng mộc côn dính đầy máu chó là có thể thu phục được hành thi.
Thế là Mã Đại Trụ Tử mai phục ở trong phòng ra tay với nàng.
Thiền Quyên không đề phòng bị đánh nằm trên đất. Mã Đại Trụ Tử thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại nổi tà tâm. Nhưng đúng lúc này Thiền Quyên phát hiện ở hàm dưới của Mã Đại Trụ Tử có ba nốt ruồi đen giống hệt như gã nhà giàu kia.
Thiền Quyên biết đây là ông trời cho nàng cơ hội.
Nàng chỉ hận không thể cắn đứt từng miếng thịt trên người gã nhà giàu kia.
Nhưng cha Mã Đại Trụ Tử thấy thế, dù đã liệt nửa người vẫn liều mạng già xông lên bảo vệ con trai.
Thiền Quyên còn nhìn ra cha của Mã Đại Trụ Tử lại chính là gã hàng xóm lén tố cáo năm đó.
Nàng đã được giải hận rồi.
Cha con Mã Đại Trụ Tử bị cắn chết, nàng tiếp tục đi tìm giày, nhưng dù thế nào vẫn không tìm được.
Sau khi trời sáng, nàng trở về bên trong huyệt. Nào ngờ lão Bạch từ trên trời giáng xuống, trên người đang mang theo đôi giày thêu đỏ kia.
Thiền Quyên lập tức nhận ra – lão Bạch này không phải ai khác mà chính là sơn phỉ năm đó đã thả nàng.
Nàng khi còn sống cảm niệm ân đức của sơn phỉ, không ngờ sơn phỉ lại mang giày thêu đến trước “cầu hôn”, Thiền Quyên mừng rỡ biết bao nhiêu.
Nàng muốn sống cùng người này cả đời.
Lão Bạch biết mình cùng nàng có gút mắc từ kiếp trước, càng cảm thán – mệnh trời đã định, có ân báo ân, có oán báo oán, dù chuyện năm đó không thành thì vẫn có một ngày sẽ gặp báo ứng.
Lần này hắn càng thêm thương tiếc Thiền Quyên, lại không nỡ trở về tìm Bạch Hoắc Hương – năm đó quân vương vì mỹ nhân mà không thượng triều, hắn thế này vẫn chưa tính là gì.
Hóa ra đây là chân tướng câu chuyện, nói thẳng ra cũng rất máu chó nhưng lại khiến người ta cảm thấy từ xa xưa ông trời đã an bài mọi chuyện.
Mẹ Bạch Hoắc Hương chết sớm, cha nàng vốn góa vợ một thời gian dài, lần này coi như tìm được người bầu bạn thật rồi.
Nói đến đây, Lão Bạch vô cùng ngượng ngùng nói:
“Hoắc Hương à, cha ngươi đã lớn tuổi, cả đời hành thiện tích đức cũng không ít. Bạch gia chúng ta sau này sẽ giao cho ngươi truyền thừa.”
Bạch Hoắc Hương dường như bị mặt liệt thật, nghe phải loại chuyện này cũng không biến sắc, chỉ nhìn về phía nữ thi kia gật gật đầu.
Sau đó liền đứng lên rời đi.
Trình Tinh Hà khẽ nói:
“Cô gái này thật hào hiệp.”
“Gượm đã.”
Nào ngờ lão Bạch đột nhiên đứng lên, nhìn về phía ta:
“Bạn nhỏ, ngươi chưa kết hôn phải không?”
Ta sửng sốt, gật gật đầu theo bản năng.
Mà lão Bạch lại mừng rỡ:
“Ngươi rất có tướng phu thê với Hoắc Hương nhà ta. Không bằng hai người nên duyên vợ chồng?”
“Hả?”
“Cha!”
Bạch Hoắc Hương đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cha mình:
“Người lớn tuổi rồi còn nói bậy bạ gì đấy?”
Lão Bạch vội vàng nói:
“Là thật, thằng nhóc này vừa mới cứu ta, ta cũng nhìn ra rồi. Có dũng khí, có bản lĩnh, còn có nhân tâm. Nếu ngươi sống với một người như vậy, ta rất hài lòng.”
…
Bạch Sắc Hương nhìn ta một cái, ánh mắt kia giống như nhìn một con cóc:
“Cha, cha đừng mai mối lung tung!”
Ta chưa bao giờ đồng ý với chuyện Bạch Hoắc Hương nói, nhưng một câu này, ta tán thành hai chân hai tay.
Vì thế ta nói:
“Thời gian này chúng ta cũng rất vội vàng, thế này đi, ngài cùng vị Quyên gì đó bảo trọng, giang hồ chúng ta còn một chặng đường dài phía trước, có duyên gặp lại.”
Mà lão Bạch lại sốt ruột, còn ở phía sau ta la hét tán loạn, nói hai người các ngươi ở cùng một chỗ, ta không cần phòng cũng không cần xe, lễ vật cũng không cần, sau này đứa nhỏ mang họ Bạch là được - ta chỉ là một đứa con gái duy nhất trong nhà, Bạch gia không thể tuyệt hậu được!