Chương 315: Cái Đuôi
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn Trình Tinh Hà và Ách Ba Lan đi đến nhà thai phụ.
Nhà thai phụ ở phía đông đầu thôn, mặc dù căn nhà không lớn nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ. Thai phụ còn không ngừng lải nhải với chúng ta, cái thôn này nghèo, năm đó nàng và chồng yêu nhau, nhưng chồng nàng không lấy ra được số tiền sính lễ kếch xù, cha mẹ nàng còn ngăn cản, nói kiểu gì cũng phải đòi được sính lễ của nàng cho đệ đệ.
Nàng phải trộm hộ khẩu mới kết hôn được, suýt nữa bị cha mẹ đánh gãy chân, em dâu cũng hận nàng không cho nhà mẹ đẻ chỗ tốt gì, mỗi lần nàng trở về đều giấu thịt đi.
Nói đến đây thai phụ còn lau nước mắt, chồng nàng rất đau lòng nói đều tại ta vô dụng, chờ giải quyết được chuyện quỷ bà tử, hắn sẽ lập tức lên núi lấy thịt rừng cho nàng bồi bổ thân thể.
Thịt rừng?
Ta liền chú ý tới trong căn nhà này treo một khẩu súng săn, trên giường đệm có một ít da lông động vật, hiển nhiên người đàn ông này là thợ săn.
Hỏi một chút mới biết nhà bọn họ hay lên núi kiếm ăn, núi Hồ Cô sống bằng việc hái dược liệu, thôn này thì sống bằng việc đi săn.
Người đàn ông kia vừa vuốt súng săn vừa thở dài, nói bây giờ hoàn cảnh không tốt, trước kia trên núi còn thấy hoẵng hươu chạy loạn khắp nơi, đưa tay là có thể bắt được vài con, nhưng bây giờ cái gì cũng không tìm được, trong thôn cũng không có ruộng đất gì, càng ngày càng nghèo.
Nói xong thì lấy thịt gà khô treo trên tường xuống, nói lát nữa sẽ làm món gà rừng xào cho chúng ta.
Ta lơ đãng nhìn ra phía ngoài, chợt phát hiện trong núi rừng hình như có bóng người.
Ta liền tới gần cửa sổ nhìn kỹ, người kia có vóc dáng mảnh mai, mặc một bộ đồ màu xanh nước biển khó thấy ở trong thôn, hình như là phụ nữ.
Có vẻ còn là một người phụ nữ rất đẹp.
Nhưng ta còn chưa thấy rõ ràng, ngón trỏ bỗng nhiên đau nhức kịch liệt, Tiêu Tương lại tức giận.
Trình Tinh Hà phát hiện ra, vừa nhai đùi gà vừa hỏi ta nhìn cái gì?
Ta chỉ vào núi nói:
"Hình như bên kia có một người phụ nữ."
Nhưng đến khi quay đầu lại, ta lại sững sờ, nơi đó chỉ có cây cối xanh um tươi tốt, làm gì có cái bóng của người phụ nữ nào.
Trình Tinh Hà còn đang tìm, chủ nhà nghe xong lại cười:
"Đại sư, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không? Trên núi khác có người còn được, nhưng ngọn núi kia là núi hoang, căn bản không có đường đi lên. Trong mấy trăm năm nay chúng ta muốn lên đó đốn củi săn thú còn không được, làm gì có người phụ nữ nào chứ?"
Trình Tinh Hà lắc lắc cái tay bóng nhẫy, nói với nam chủ nhà:
"Ngươi đừng để ý đến hắn, bên cạnh hắn có hai người phụ nữ chỉ nhìn nhưng không ăn được, chắc chắn là thèm đến điên rồi."
Nói rồi còn huých vai ta:
"Nếu không hôm nào ca đưa ngươi đi tìm nhân viên số 28, trước khi chết thấy chút việc đời?"
Nghe thấy vậy, Ách Ba Lan cũng hưng phấn:
"Ca, có thể dẫn cả ta đi theo không?"
Trình Tinh Hà nhìn Ách Ba Lan, không nhịn được cười:
"Ngươi đùa hả, trông ngươi thế kia, đi xin làm nhân viên số 28 còn tạm được."
Ách Ba Lan ỉu xìu:
"Ta...Ta cũng muốn..."
Đối với Ách Ba Lan mà nói, nam nữ khác biệt là một chuyện đáng buồn, ta liền bảo Trình Tinh Hà để ý một chút đi, hết chuyện để nói rồi hả.
Buổi chiều ta bảo nam chủ nhà ra ngoài mượn một con chó đen từng cắn người, một con như thế nhưng lông trắng, sau đó buộc phía dưới cửa sổ, lại tìm một chút đất ở mộ tổ bọc bên trong giấy vàng, chia thành ba bao, mỗi người chúng ta cầm theo một bao, cuối cùng dặn dò nam chủ nhà cho dù nghe thấy động tĩnh gì, tuyệt đối cũng không được đi vào trong phòng thai phụ.
Sau khi đã chuẩn bị xong, ta lại tiếp tục nghiên cứu hộp bát giác, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối gì cả, tâm trạng càng ngày càng nóng nảy.
Bầu trời dần tối đi, chúng ta bôi dầu nhiên tê, canh giữ ở trong phòng ngủ của nữ chủ nhà giống như lực sĩ Kim cang.
Ban đầu nữ chủ nhà còn rất khẩn trương, ta liền an ủi nàng đừng nghĩ cái gì cả, chỉ việc ngủ thôi.
May mà nữ chủ nhà vẫn rất tin ta, cuối cùng đã ngủ thiếp đi.
Ta đang nghiên cứu hộp bát giác, đến sau nửa đêm bỗng nhiên nghe thấy con chó đen bên ngoài cửa sổ kêu lên những tiếng kì quái.
Đó là những tiếng nghẹn ngào giống như đang cụp đuôi khóc vậy.
Chó đen trên núi tuy không đẹp lắm, nhưng thật ra lại hung dữ và có hàm răng sắc bén giống như chó ta, nhất là chó đen từng cắn người, bản thân đã có sát khí, gan to bằng trời, nhưng bây giờ nghe âm thanh này lại giống như thấy cái gì đó đáng sợ vậy.
Ta đưa chân đạp Trình Tinh Hà đang ngủ gật, kéo Ách Ba Lan đang ngẩn người, sau đó quay sang nhìn cửa sổ.
Trình Tinh Hà kịp phản ứng, lau nước miếng đi rồi đề phòng quay sang phía cửa sổ.
Quả nhiên mặc dù bên ngoài cửa sổ không có gió, nhưng cây táo cành lá rậm rạp đột nhiên rung lắc, một bóng người nhỏ thó mặc đồ tang lặng lẽ bám vào cửa sổ, khuôn mặt màu xám trắng mặt dán lên cửa kính giống như thạch sùng, cái mũi bị ép dẹp, nhếch khóe miệng nở nụ cười hài lòng, trong miệng toàn là răng đen khiến người ta nhìn mà sợ.
Đến Ách Ba Lan còn phải giật mình.
Sau đó nàng trực tiếp chui vào từ khe cửa sổ giống như cả người không có xương cốt vậy.
Lúc này ta đã thấy sau lưng quỷ bà tử có một thứ vừa đen vừa dài buông thõng.
Giống như là...cái đuôi?